21 Đêm khuya, không khí lạnh lẽo xung quanh làm cho người có cảm giác sợ hãi. Gió đột nhiên thổi qua, hàm răng Cố Hạm Hạm khẽ run lên, mớ hỗn độn trong đầu cô nhờ cơn gió lạnh thổi tỉnh.
22 Trung học, cao trung Cố Hạm Hạm vẫn cùng vị bác sĩ họ Liên kia liên hệ, bệnh tình từng bước đã chuyển biến tốt hơn, nhưng mà việc khám bệnh này dừng lại khi Cố Hạm Hạm bước chân vào vòng giải trí
Bởi vì trong quá trình quay phim, Cố Hạm Hạm luôn toàn lực toàn tâm vào vai diễn, đem bản thân mình hoàn toàn biến thành nhân vật, dần dà, tỷ lệ phát tác bệnh của cô trở nên cực kì nhỏ, thậm chícơ bản là không phát tác.
23 Bạc Tư Niên tối hôm đó đề cập đến cái tên“Hạnh phúc đại liên minh”, đó là một chương trình giải trí hàng đầu trong nước, có uy tín lâu đời, phát sóng tối thứ sáu hàng tuần, tỉ lệ người xem chương trình này trong nháy mắt lâp tức có thể giết chết hàng loạt chương trình giải trí cùng khung giờ, có rất nhiều bộ phim điện ảnh, truyền hình cùng diễn viên nhờ chương trình này mà được hâm nóng đến cực độ
Ở trong ấn tượng của Cố Hạm Hạm, kiếp trước Bạc Tư Niên không có tiến hành tuyên truyền bộ phim trên chương trình này, thậm chí ngay cả cái gọi là quảng cáo cũng không có cắt nối biên kịch tỉ mỉ như vậy.
24 “Cố Hạm Hạm trong phim “Hình Xăm” đóng vai Trình Thanh” Một câu giới thiệu rất đơn giản, nhưng khí phách lại khác hẳn với Đường Lâm Lang, bởi lúc Cố Hạm Hạm nói những câu này, khí chất tràn đầy khiêm tốn, nhưng không có lộ ra vẻ khúm núm, rất có phong cách riêng.
25 Nhuộm tóc màu đỏ tím lung tung trên đầu, quần áo lòe loẹt các màu vàng đỏ. Cái này thì, tất cả mọi người trong hội trường đều hiểu, không có cái gì mập mờ cả a, đây rõ ràng là đạo diễn Bạc dùng từ “Đáng yêu” để gián tiếp châm chọc quần áo Cố Hạm Hạm mặc khi đó mà thôi
Lĩnh ngộ được sự việc, trong trường quay khắp nơi đều không hẹn mà cùng nhau cười ha hả, còn có vài người tinh quái ngồi phía dưới hô to “Đáng yêu!”
“Đáng yêu!” thêm vài người hô theo sau, những người xung quanh cũng cảm thấy thú vị, a dua theo phong trào cùng nhau hô to lên
Rõ ràng, đều nhịp.
26 Người tới cười sảng khoái, còn rất săn sóc thuận tay đem cửa đóng lại, sau đó dùng thắt lưng mảnh khảnh chắn trước cánh cửa, không cho người ngoài xông vào, tránh cho Cố Hạm Hạm vướng phải sự cố “cảnh xuân lộ diện”.
27 trong thang máy ngoài Cố Hạm Hạm ra còn có một người nữa
“Thật khéo” Chu Nhược Nhan đanh mặt nhìn Cố Hạm Hạm chào hỏi
Chu Nhược Nhan đứng trong góc khuất thang máy, đeo kính râm màu hoa trà kết hợp với cái khẩu trang to đùng, đem khuôn mặt trái xoan xinh xắn che đậy thật kín, không một khe hở.
28 Chị? Tạ Tường gọi cô là chị? Trong lúc nhất thời Cố Hạm Hạm còn tưởng mình nghe nhầm
Kết quả là Tạ Tường lại ôn nhu kêu thêm lần nữa“Chị gái”, sau đó còn dùng sức ôm chặt Cố Hạm Hạm hơn một chút, giống như lo sợ Cố Hạm Hạm sẽ không tiếp nhận sự thật này
Cố Hạm Hạm đẩy cánh tay Tạ Tường đang ôm mình thật chặt ra, hai người tách một khoảng cách nhất định, điều này giúp cho Cố Hạm Hạm nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc lóc thảm thương của Tạ Tường
Cố Hạm Hạm mím chặt môi, sau đó hỏi “Tạ Tường, cô nói rõ cho tôi biết.
29 Người đàn ông không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, giống như đang vô cùng thất vọng với biểu hiện của Cố Hạm Hạm. Anh ta đem bản hợp đồng trên bàn cất vào túi văn kiện, cuối cùng vẫn liếc mắt nhìn Cố Hạm Hạm, giống như đang giãy giụa 1 tia cuối cùng “Cô thật sự từ chối? Cố chắc chắn không quay quảng cáo hãng mỹ phẩm này? Cô nghĩ kĩ chưa?”
Cố Hạm Hạm gật đầu, ánh mắt tràn ngập sự kiên định “Tôi chắc chắn”
Đối phương tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Hạm Hạm thêm mười giây, xác định được trên mặt cô không có một tia dao động, mới chán nản chấp nhận thua trận
“Cô có biết tôi là ai không?”
“À, tôi không biết”
Người đàn ông họ khụ vài tiếng, khoanh hai tay, long trọng tuyên bố thân phận hoành tráng của bản thân “Tôi là Quý Bách”
Quý Bách?
Cố Hạm Hạm rốt cục cũng hiểu vì sao mình thấy người này quen mắt đến này.
30 Cửa rạp chiếu phim, hai cô gái trẻ mặc đồng phục đang nhàm chán đứng soát vé. Trời nắng chói chang khiến cho lòng người trở nên táo bạo, người một đông, không khí càng thêm đục ngầu.
31 Trong phút chốc, tiếng nhạc quen thuộc chậm rãi vang lên, ánh đèn trong rạp bật lên chói mắt, xuyên qua mái tóc của Bạc Tư Niên là bóng người Cố Hạm Hạm
Phim nhựa đã chiếu xong.
32 “Bạc Tư Niên rốt cục anh coi trọng tôi ở điểm nào?” những lời nói ra đơn thuần này, tuyệt đối giống hệt mấy lời kịch kinh điển của tiểu thuyết tổng tài bá đạo cùng cô vợ yêu bé nhỏ.
33 Giống như hai người dự đoán, từ sau buổi chiều rảnh rỗi hôm đó, cả hai đều lâm vào quãng thời gian bận rộn tối tăm mặt mũi. Đặc biệt là Bạc Tư Niên, thầy giáo anh ở Mỹ còn cố tìm anh làm phó đạo diễn cùng ông sản xuất một bộ phim nhựa.
34 Lúc Cố Hạm Hạm xuống máy bay đã rất trễ, nhóm người bọn họđược đoàn làm phim an bài chu đáo nghỉ ngơi trong một khách sạn. Trải qua quãng đường dài, Cố Hạm Hạm cảm thấy rất mệt, không những đầu óc mơ mơ màng màng, thần kinh căng trướng, mà cả chân tay cũng uể oải yếu đuối như sắp ngã
Cố Hạm Hạm nằm trên giường, soạn tin nhắn gửi cho Bạc Tư Niên
“Bạc Tư Niên em giống như là bị anh lây sốt rồi” Lúc Cố Hạm Hạm soạn tin nhắn trong lòng ngọt ngào như mật, nhưng mà không đợi được đối phương trả lời tin nhắn, cô liền không chịu được ngã xuống giường
Cố Hạm Hạm nửa tỉnh nửa mơ, bỗng ngoài phòng ngủ cô có tiếng gõ cửa cốc cốc
Lúc này, ai sẽ gõ cửa? Quý Bách? Cố Hạm Hạm đầu óc không tỉnh táo, trên mặt có chút nghi ngờ, sau đó cũng không có nghĩ nhiều ra mở cửa
Nhìn thấy người trước mặt, Cố Hạm Hạm không giữ nổi bình tĩnh.
35 Cố Hạm Hạm ngủ đến nửa đêm mới tỉnh lại, phát hiện ra Tần Thừa Trạch đã rời khỏi từ lúc nào. Sau một giấc ngủ sâu, mệt mỏi tiêu tán đi không ít, còn có ra ít mồ hôi, cảm giác so với trước tốt hơn rất nhiều
Cố Hạm Hạm đưa tay sờ di động, lại đụng phải một túi thuốc.
36 Đó là một mỹ nhân chân chính trong váy dài màu xanh nhạt, khuôn mặt vô cùng trắng nõn, giống như bơ vậy. Nhìn bộ dạng giống như mới chỉ mười bảy mười tám tuổi,dáng người có vẻ hơi gầy, mái tóc óng mượt dài tới thắt lưng, đang từng bước vô cùng uyển chuyển về phía Ninh Phi Ly
Cô gái này có bộ dạng thanh tú thong dong, vẻ mặt lãnh đạm, làm cho người ta có cảm giác cô ấy thật cao cao tại thượng
Trong chớp mắt, Cố Hạm Hạm có cảm giác bản thân đang xuyên qua cổ đại, thật sự là…khí chất cô gái này thật sự không giống người hiện đại chút nào.
37 Thời tiết mùa hè nóng bức, mặt trời chói chang vào đầu. Một cái tiểu khất tử đầu không nhúc nhích, từ từ nhắm hai mắt tựa lưng vào cây đa. Quần áo tiểu tử này vô cùng bẩn thỉu, ống quần rách rưới bên cao bên thấp, lộ ra một mảng chân đen xì vì bùn
Xa xa, âm thanh xe ngựa ngày càng rõ ràng
Tiểu khất tử cắn răng, hai mắt nhắm lại, mơ mơ màng màng ngã xuống, chặn đứng đường đi của xe ngựa
“Tiểu khất tử kia, ngươi muốn chết à?” Phu xe hung hăng mắng
Trên đường cái, tiểu khất tử kia không biết sống chết nằm phơi trên mặt đường
Phu xe muốn nhảy xuống ngựa xua đuổi tiểu khất tử, bỗng nhiên trong xe đột nhiên vang lên tiếng chặn lại
“Chậm đã” bên trong xe người nọ thờ ơ phân phó phu xe “Cho tiểu tử ấy chút lộ phí, việc của chúng ta quan trọng hơn”
Tiểu khất tử nghe được lời này, lập tức giơ cánh tay suy yếu lên, lộ ra cánh tay gầy trơ cả xương “Xin thương xót, mang ta đi đi, ta sắp…không sống được”
Lời còn chưa nói xong, người đã hoàn toàn ngã xuống
Phu xe hoảng sợ, nhảy xuống xe thăm dò hô hấp của tiểu khất tử, sau đo nhìn lại xe ngựa la lớn “Chủ tử, tiểu tử này còn sống!”
Người trong xe thản nhiên “Một khi đã như vậy, đem hắn lên xe đi!”
Đợi cho tiểu khất tử tỉnh lại, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, chỉ có thể theo bản năng cảm thấy toàn thân một trận xốc nảy.
38 Tần Thừa Trạch sau bàn xong chuyện làm ăn, liền đi thẳng tới trường quay, toàn thân mệt mỏi, ngay cả áo khoác cũng mặc lại mấy ngày rồi, còn chưa kịp thay ra.
39 “Tìm đèn kí” bắt đầu tiến vào giai đoạn lửa nóng, Cố Hạm Hạm cùng Ninh Phi Ly ngày càng phối hợp ăn ý, cho dù Nghiêm Tử Trọng là loại người cay nghiệt cỡ nào, rốt cục cũng không thể nói lên lời
Tần Thừa Trạch vẫn thỉnh thoảng xuất hiện ở trường quay, nhưng Cố Hạm Hạm một ánh mắt đều lười bố thí cho anh ta.
40 “Anh đã trở về” Vẫn giọng điệu lãnh đạm, vẫn khuôn mặt quen thuộc. Bạc Tư Niên chăm chú nhìn cô. Thật may, không có gầy quá, cũng không có tiều tụy quá.