41 Tử Hạ Linh kiêu ngạo tiến ra khỏi Lăng gia bằng cửa chính, phía sau cô là Hạ Lâm và Nhược Tuyết đang nắm tay nhau cùng bước theo. Ánh mắt đem theo phần lạnh nhạt nhìn về phía ba Diệp và má Lâm, vẻ mặt tức giận của họ cũng nhìn về phía cô.
42 “ Em vẫn còn chưa trả lời anh. ” Hạ Lâm cúi xuống gần tai cô, nhẹ nhàng thì thào. Hơi thở ấm nóng của phả vào gần sát khuân mặt Nhược Tuyết, khiến cô run nhẹ.
43 “ Như này không được sao?” Bàn tay mề mại, nhỏ nhắn của cô bỗng chắm chặt Tiểu Minh đang dựng đứng của hắn, dịu dàng vuốt ve như báu vật trên tay. Ánh mắt tràn ngập sự quyến rũ nhìn về phía hắn, cô biết, đoi tay này của mình đang truyền những dòng điện kích thích khiến hắn không thể từ chối.
44 “ Anh thật can đảm, có dũng khí để kiên nhẫn đến tận bây giờ! Uhm …” Nhược Tuyết mới thoát được ra khỏi nụ hôn bá đạo, triền miên của Hạ Lâm liền nhận xét.
45 Sau cơn triền miên đêm qua, cả thân thể Nhược Tuyết đều trở nên rã rời, mỏi mệt, giống như bị hút cạn chút sinh lực cuối cùng. Cô mở mắt ra, kèm theo đó là một chút hoang mang lo sợ.
46 Hạ Lâm nhìn thấy Nhược Tuyết đã ngủ, liền mới yên tâm rời khỏi nhà. Trong lòng anh đang tràn ngập những suy nghĩ lẫn lộn, anh không thể khống chế nổi chúng đang khiến mình phân tâm đi như vậy.
47 “ Mẹ … Sao mẹ lại buồn vậy? Tiểu Lâm làm chuyện gì khiến mẹ không vui sao?”Một đứa bé đang ngồi đọc sách, nhưng ánh mắt nó chỉ chăm chú nhìn người mẹ yêu quí của mình.
48 Tiểu Tuyết nằm trên giường, trời đã dần về đêm. Màu đen u tối, hiu quạnh đang bám lấy cô, nó khiến cả căn nhà mà Hạ Lâm mới mua chìm ngập trong bóng đêm.
49 Tiểu Tuyết đã ở lại Lãnh gia được một tuần. Đây là lần đầu tiên cô biết nhà của Red lại thuộc vào dạng khủng đến vậy. Lãnh lão gia kia chính là bộ trưởng an ninh, quân sự của Trung Quốc, trong tay nắm quyền điều hành quân đội hùng mạnh kia.
50 Trong căn phòng bệnh màu hồng nhạt, đầy đủ các phương tiện hiện đại. Ánh mắt ủa mọi người trong phòng đang chăm chú nhìn về vị bạc sĩ đang khám cho Nhược Tuyết kia.
51 Năm đó, vào một ngày đẹp trời, ánh nắng màu vàng nhạt lấp lánh trên con đường nhỏ dẫn tới cửa hàng bách hóa, làn gió nhẹ hiu hiu thổi khiến mái tóc của cô bé đang chạy như bay trên đường bị thổi tung lên một cách không thương tiếc.
52 “ Này, con còn định ngủ đến giờ nào nữa hả. Đã ngủ gần hết một nửa ngày rồi, con không dậy ăn cơm ah?” Lãnh mẫu nhìn thấy đứa con gái bất trị của mình đang nằm cuộn tròn trong chăn, vẻ mặt vô cùng thoải mái kia liền không nhịn được mà quát mắng.
53 Diệp Giang Nam gọi điện tới trụ sở quân sự của Nato, giọng vô cùng gấp gáp. “ Tôi là Giang Nam… Mau chuyển máy tới cho Hạ Linh. ” Hiện giờ đang là thời khắc vô cùng quan trọng mà anh lại không thể liên lạc được với Black.