21 10 Phô má lúm đồng tiền như cậu trai mới lớn Điện thoại di động của Brooke đổ chuông khi cô đang hì hụi kéo con gà tây nặng cả chục cân vào căn hộ và cố gắng lôi nó lên trên bàn bếp.
22 Giọng mẹ cô phá vỡ sự im lặng lúng túng và Michelle chạy vội khỏi đó với đĩa pho mát. “Đang nói chuyện gì ở đây thế con?” bà vừa hỏi vừa hôn lên tóc Brooke.
23 11 Đắm trong rượu nồng với gái tơ Julian cười lớn khi con tôm hùm bự phóng nhanh về phía trước. “Con sáu lạng đã lên dẫn đầu. Chúng đang vòng qua góc, thưa quý vị,” anh nói giả giọng tường thuật thể thao rất điệu nghệ.
24 Họ chào tạm biệt và lúc họ cúp máy rồi Brooke mới nhớ ra rằng cô còn chưa hỏi gì về đêm giao thừa của Nola cả. Julian bắt đầu tìm bài báo của Last night trên điện thoại di động của anh thậm chí trước khi cô kể tóm tắt xong với anh.
25 12 Khá hơn hay tệ hơn những bức ảnh chụp Sienna “A lô?” Brooke nói vào điện thoại. “Tớ đây mà. Cậu mặc đồ chưa đấy? Cậu chọn bộ nào?” Giọng Nola hổn hển, háo hức.
26 Brooke đưa điện thoại ra khỏi tai mình, nhưng vẫn còn nghe thấy câu “Tôi rất tiếc” vẳng ra trước khi cô nhấn nút ngắt cuộc gọi. Mẹ kiếp. Thế còn tệ hơn cô tưởng.
27 13 Y tá đời nào mà sánh đôi với thần thánh được “Hai người phải nhớ nhé: nắm tay nhau, tươi cười và thơ thới. Hai bạn hạnh phúc, yêu nhau và tỏ rõ là không buồn bận tâm tới đứa con gái hư h rẻ tiền tìm kiếm danh vọng nào đó nhé.
28 Có tiếng khịt mũi. “Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ chả bỏ đi đâu cả. . . trừ phi anh ta yêu cầu thế?” “Cô ta làm gì ấy nhỉ, giáo viên hay gì?” “Y tá, chắc thế.
29 14 Chỉ mới cởi quần áo thôi mà Nola đã thu xếp cho xe đợi ở một ngã tư định trước đằng sau sân vận động Staples Center, và nhờ vào phép mầu nào đó - hoặc vì thực tế là thường chẳng ai bỏ về giữa chừng buổi lễ cả - cô đã chuồn ra được qua cửa sau và lên chiếc xe đang đợi mà không bị bọn săn ảnh đeo bám.
30 Brooke suy tư một thoáng trước khi nói, “Con muốn lắm, nhưng con không thể. Chuyện đó sẽ trở thành có thật ngay khi c thấy chúng. . . ” Bà Green khoanh chân lại rồi với qua ghế sofa nắm lấy tay Brooke.
31 15 Đâu phải kẻ nước mắt như mưa “Cô có chắc không muốn chúng tôi vào nhà không, dù chỉ là vài phút thôi?” Michelle hỏi và đưa mắt nhìn dãy xe SUV với cửa kính tối màu xếp hàng dài suốt dãy phố bên ngoài cửa vào tòa nhà nơi Brooke sống.
32 Phải mất thêm mười phút để thuyết phục Nola đi về, và cuối cùng cô nàng cũng chịu, nhưng Brooke không cảm thấy nhẹ lòng như đã tưởng. Cô tắm bồn xong, mặc bộ pyjama vải bông ấm áp nhất và khoác chiếc áo choàng trong nhà sờn cũ nhất của mình rồi trèo lên chốc đống chăn nệm, lôi cả laptop vào giường.
33 16 Người tình với ngôi biệt thự và một cậu con trai “Brooke này, dù em không muốn nghe gì khác mà anh nói tối nay, thì xin em hãy nghe điều này: Anh nghĩ điều này đáng được bảo vệ.
34 Brooke gật gật đầu, hài lòng với phản ứng của bạn. Cô nhìn Nola đang săm soi căn hộ của cô. “Ấn tượng đây!” Cô nàng huýt gió. “Phải nói là tớ đã không hi vọng nhiều vào cậu, và tớ rất mừng vì đã nghĩ sai.
35 17 Lão Ed mặt người dạ thú thích chơi gái điếm Sáng hôm sau, khi Brooke thức giấc và nhìn đồng hồ thì đã chín giờ rưỡi, cô giật thót tim và nhảy ngay khỏi giường.
36 Amber hẳn phải bắt gặp cái nhìn của cô. “Ồ, những cái này ư?” cô ta hỏi, mặc dù Brooke chưa hề nói một lời. “Giuseppe Zanotti (1) đây. Tôi gọi chúng là đôi giày ‘chà đạp đàn ông’ của tôi.
37 18 Bọn em đã đụng độ đến phát điên ở quầy lễ tân Chiếc điện thoại cạnh giường đổ chuông và Brooke băn khoăn đến lần thứ một ngàn là tại sao các khách sạn không cung cấp dịch vụ hiển thị tên người gọi.
38 Trent mỉm cười. “À vậy thì anh ấy nên đến đây. Tôi đã cố gắng thuyết phục anh ấy hàng ngàn lần rằng nơi đây là nhà tư và chúng tôi sẽ rất vui lòng thuê dịch vụ an ninh để giữ không cho bất kỳ tay săn ảnh nào đến gần, nhưng anh ấy cứ khăng khăng một mực rằng anh ấy không muốn gây huyên náo.
39 19 Vũ điệu vì lòng trắc ẩn Khi bác sĩ Alter mở cửa sau chiếc xe ô tô thuê cho Brooke, cô uể oải cười với ông và lịch sự chìa tay mời ông lên. “Con lên trước đi, con yêu quý ạ,” ông nói.
40 Mọi người ai cũng bật cười ngoại trừ mẹ Julian. Brooke cười ngoác. “Điều mà có lẽ chẳng ai biết là tôi chịu ơn Trent nhiều đến mức nào. ” Julian húng hắng và cả nhà rạp còn trật tự hơn cả lúc trước.