21 Cô sợ run lên, khi chỉ im lặng cười, bỗng nhiên có người gõ cửa. Phương Ngôn thò đầu ra, hỏi cô: "Cùng đi không? Lão đại nói đã trở lại trước thời thời hạn, muốn mọi người đi họp.
22 Cô mềm lòng, đơn xin phép cuối năm, cơ bản là đều ký hết. Đến cuối cùng khi công ty liên hoan cuối năm, bộ phận PR chỉ còn lại mấy người Bắc Kinh, còn lại đã về nhà mừng năm mới rồi.
23 Cô không ngờ, đã cách nhiều năm, lại đối mặt với trường hợp như vậy một lần nữa. Đến thời gian, bên trong gian phòng VIP có mười bảy mười tám vị khách nữ đang ngồi quỳ, mấy đấng mày râu an vị ở chính giữa chơi ‘Bài Tây’ (Tú Lơ Khơ hay tá lả).
24 Vốn là nói hai ngày nữa, nhưng bởi vì gần tới tết âm lịch nên có rất ít chuyến bay. Đến cuối cùng quyết định mua vé máy bay, hẳn là chuyến bay sáng sớm ngày kế tiếp.
25 Cô ném điện thoại đến trên ghế lái phụ, trực tiếp lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Điện thoại vẫm luôn vang lên, nhưng cô vẫn tăng tốc độ, rất nhanh rời khỏi đường cao tốc sân bay.
26 Không ngờ chuẩn bị thật lâu, chỉ một chiếu chỉ của mẹ, đêm ba mươi cô bay tới Hồng Kông. Thật ra thì nguyên quán của nhà họ Lục ở Giang Tô, nhưng ông cố lại sống ở nhà cậu, cho nên ở chỗ của ông cụ hiển nhiên trở thành nơi mà mọi người thường trở về tụ tập vào dịp lễ tết Nguyên Đán.
27 Ngày nghỉ tết âm lịch, luôn là nhàn hạ nhất. Trở lại công ty, phần lớn mọi người vẫn chưa trở lại trạng thái làm việc, việc lại chất đống không ít. Tiêu Dư lật vật gì đó trong tay, hỏi Tiểu Chung: "Đồ gửi cho T - Mobile, đã gửi hết chưa?" Tiểu Chung suy nghĩ một chút: "Đều chuẩn bị xong rồi, nhưng muốn phó trưởng phòng Hàn tự mình ký nhận, nên còn chưa gửi đi.
28 Đầu hai người không nghiêng, làm cho tất cả dây dưa cũng trở nên không lưu loát. Cô buông tay ra: "Thật xin lỗi. "Hàn Ninh cười cười: "Không sao. Lần đầu tiên bị người vô lễ nghe được nói xin lỗi, mà không phải thổ lộ.
29 Chuyện này như không có cơ sở để xảy ra, rồi lại lặng lẽ biến mất. Anh xử lý tất cả rất tốt, ngoại trừ hai người, hoàn toàn không có bất kỳ người thứ ba nào biết.
30 Buổi họp báo tin tức ký hợp đồng, quyết định vào giữa tháng ba. Đây là sau khi cô đến công ty, mở một buổi họp báo lớn nhất, bởi vì lai lịch của T - Mobile thật sự quá lớn, truyền thông đương nhiên rất chú ý.
31 Hành lý dọn dẹp không nhiều lắm, ngoại trừ những thứ cần thiết, gần như cái gì cũng không mang theo. Năm ngoái từ chức ở công ty trước, một công ty chi nhánh ở nước Pháp từng gửi lời mời, không ngờ thời gian qua nửa năm Tổng giám đốc gửi email trước kia, vẫn nhiệt tình như lúc ban đầu, trực tiếp hỏi mình khi nào thì đến nhận cương vị.
32 Trận bão tuyết này, rất nhiều lộ trình đến trễ. "Toàn bộ đường cao tốc đều bị phủ kín, mạng lưới xe buýt hoàn toàn tê liệt, hơn ba trăm tuyến đường xe buýt cũng chỉ duy trì số ít còn vận hành.
33 Sớm định ra ngày kế đến Paris, thế nhưng anh lại giảm bớt cả hành trình, trong buổi trưa ngày Hứa Nặc đến, đã đến sân bay De Gaulle. Gần n tháng, trừ tháng năm gọi điện thoại một lần, mình và cô không có bất cứ liên hệ gì nữa.
34 Vốn chỉ là trừng phạt mang tính chất trò chơi. Nhưng vấn đề lại trùng hợp như vậy, còn đúng dịp không nên ở đây đều ở đây cả thế này. Hứa Nam Chinh ngồi ở đối diện, cô sợ anh nói gì, rất nhanh nói một câu: "Nói hay lắm nhỉ, chọn cách giấy.
35 "Ban đầu là Campuchia. " Tiêu Dư sửa cách nói của cô ấy. "Sau mới đi nước Pháp, đảo mắt cũng một năm rồi. "Có lẽ cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để cười nói tự nhiên với Hứa Nam Chinh, nhưng mấy chuyện quá khứ đã qua, cô đã sớm không hề kiêng dè nữa rồi.
36 Có người vừa đi ngang qua, rồi lại chợt dừng lại. "Ôi, trưởng phòng Hàn, thật trùng hợp. " Người nọ nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Dư. "Thật đúng là khéo quá, tiếp tục tiếp tục đi.
37 Cô chờ thật lâu, thậm chí nín thở, đến cuối cùng khi không nhịn được mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy Hàn Ninh cười nhìn mình, tay để ở trên rào chắn: "Anh nhớ được đây không phải là lần đầu tiên của chúng ta, sao em lại có vẻ mặt mặc người chém giết thế.
38 Nhà Hàn Ninh cũng mời dì giúp việc đến dọn dẹp phòng, hai ngày trước cô vẫn dậy sớm, về muộn, đến thứ bảy mới tính làm việc và nghỉ ngơi bình thường một chút.
39 Hứa Nam Chinh bệnh, cô vẫn không hỏi bất kỳ ai. Đoán chừng trừ mình ra, ngay ba mẹ cũng rất rõ ràng, nhưng lại không ai nhắc tới. Lần trước ăn cơm trưa với mẹ, đúng lúc Hàn Ninh gọi điện thoại tới, nói hai ba câu đã cắt đứt, mẹ nghe thấy không khỏi kỳ quái.
40 Sau đó một khoảng thời gian rất dài, cô đều vội vàng không thôi, cuối cùng Hàn Ninh ôm máy vi tính chờ ở tầng hầm gara. Tồi tệ nhất là có lần cô mới vừa mở cửa xe, đã bị điện thoại gọi trở lại công ty, vốn cho chỉ cần nửa tiếng, lại mất ba tiếng.