21
Edit: Thỏ
Mọi vật không có gì thay đổi nhưng chẳng biết vì sao tâm trạng Trần Thiên lại gấp gáp dị thường, tựa như có gì đó rất khác. Chỗ nào kỳ lạ đây? Trần Thiên vẫn không hề nhận ra, dọc theo đường đi tâm trạng của người đàn ông vẫn luôn thấp thỏm như thế, tựa như trái tim muốn nhảy lên cổ họng – đó là một loại trực giác, y cũng loáng thoáng cảm nhận được hôm nay sắp xảy đến chuyện gì.
22 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thỏ
Nắm ấy, cha Phàm Triệt gặp tai nạn qua đời, mà ông hầu như lênh đênh trên biển, cũng chẳng mấy khi chung sống với vợ mình.
23
Edit: Thỏ
Trần Thiên lảo đảo đi vào bờ cát, trên người đều là mồ hôi và bụi bẩn. Cát và vết thương trộn lẫn vào nhau khiến bộ dạng Trần Thiên chật vật vô cùng.
24
Edit: Bé Thỏ Giăng Nắng
Đêm nay Trần Thiên mất ngủ. Y vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng mình cầm hòn đá sát hại Phàm Triệt và cái cách Phàm Triệt đến gần liên tục nói yêu mình.
25
Edit: Thỏ
Ai nấy đều bật cười khiến cho Bahadwaj… quê một cục, cậu ta lầm bầm: “Cũng chưa chắc, biết đâu lại là hòn đảo châu báu trong truyền thuyết!”
Sanjay Gandhi vẫn chưa ăn bữa trưa, gã bưng mâm cơm cà ri lên, vừa xơi vừa nói: “Thôi đi nhóc, lá gan mày nhỏ như thỏ vậy, cho dù thật sự có núi vàng núi bạc trước mắt mày cũng chẳng dám lấy đâu!”
Dứt câu mọi người lại cười ầm lên khiến cậu càng thêm mất mặt, cứ thế cậu đành ngoan ngoãn im miệng, hậm hực ăn cơm.
26
Edit: Thỏ
Một ngày thật ra cũng không lâu đến vậy, Trần Thiên nghĩ hôm nay sẽ dài như ba thu nhưng mặt trời lại rất nhanh xuống núi, thế giới chìm vào một mảnh tối tăm.
27
Edit: Thỏ
Sinh tồn ở đảo luôn tràn đầy thách thức, đây cũng chính là ý nghĩa của nơi này.
Phàm Triệt và Trần Thiên chung sống với nhau trên hoang đảo gần một năm, cũng có thể lâu hơn hoặc ít hơn nhưng cũng không ai bận tâm về nó, bởi lẽ nơi đây không tồn tại khái niệm về thời gian.
28
Edit: Thỏ tâm tịnh lòng tịnh
Lưu ý: Cảnh H không biến thái, Phàm Triệt mới biến thái
Trần Thiên số khổ, 36 tuổi đầu vẫn phải chơi trò cảm giác mạnh UwU
***
Trần Thiên chưa bao giờ có tư tưởng kỹ nữ phải lập đền thờ, đối với việc ân ái cũng không phải lần đầu tiên, dù có lần hai, lần ba hay lần thứ một trăm đi nữa thì vẫn như vậy.
29
Edit: Thỏ
Lần giao hoan này như vắt kiệt sức Trần Thiên, cả người đều là mồ hôi nhớp nháp, y khẽ thở dốc, quả thật bọn họ cày cuốc quá độ rồi.
Tiết trời băng giá, vài cơn gió thổi vèo tới nhưng trước đó Trần Thiên không cảm thấy quá lạnh bởi vì y đã ‘vận động’ mà, mãi đến khi Phàm Triệt thôi làm thì y mới thấy lạnh, cơ thể vốn trần trụi nay càng lạnh đến thấu xương.
30
Edit: Thỏ
Hôm sau Trần Thiên cảm thấy không khỏe lắm, cả người nặng như đeo chì. Phàm Triệt đã ra cửa một lúc nhưng Trần Thiên vẫn thấy đau đầu không thôi, y tự rót một ít nước ấm cho mình, cảm giác vừa nóng vừa lạnh ập tới khiến y vô cùng khó chịu.