21
Khi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong lòng Hoắc Khứ Bệnh.
Màn đêm đen kịt, đại mạc mênh mang mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập.
22
Tôi và Hoắc Khứ Bệnh sóng vai đi trước, Lang huynh và Tuyết lang vẫy đuôi theo sau, tiểu công chúa khi thì chạy lon ton đằng trước đuổi bắt bươm bướm, khi thì chạy đến bên cạnh tôi ôm một lát, hoặc lại bắt chước bộ dáng của bố mẹ, chạy từng bước chầm chậm thong thả, nho nhã.
23
Hoắc Khứ Bệnh "a" một tiếng: "Thiền vu của Hung Nô?"
Tôi gật gật đầu, Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc giây lát, rồi đột nhiên cười rộ lên: "Hôm nay thật là khoái chí, lại thắng được cả thiền vu của Hung Nô.
24
[1] Bóng đá Trung Quốc thời cổ đại.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Hoắc Khứ Bệnh dịu dàng hỏi.
Tôi thu lại tầm mắt, hạ rèm cửa xe ngựa xuống, quay đầu mỉm cười: "Có chút không nỡ chia tay Lang huynh.
25
Lúc gần đến thành Trường An, tôi nói: "Thiếp không muốn cùng chàng vào thành, thiếp tự mình vào trước. "
Hoắc Khứ Bệnh nghĩ trong giây lát: "Cũng được, lúc vào thành sẽ không tránh được cảnh hỗn loạn, ta còn phải vào cung gặp bệ hạ trước.
26
Tôi quỳ bên dưới một canh giờ, Lý Nghiên vẫn không nói câu nào.
Tôi đang suy xét, nếu cứ giằng co căng thẳng thế này, cuối cùng cũng không phải là cách giải quyết, liền dập đầu nói: "Không biết nương nương triệu kiến dân nữ có chuyện gì ạ?"
Vẻ lạnh nhạt trên mặt Lý Nghiên đến giờ mới biến mất, thay vào đó là nét bi thương thảm thiết: "Kim Ngọc, sao lại thành thế này? Nghe người ta kể chuyện, ta cũng không dám tin.
27
Hoắc Khứ Bệnh chỉ mới hai mươi tuổi đã có quyền thế rất lớn trong thành Trường An, gần như ai đi theo hắn đều sẽ được vinh hoa phú quý, tiền đồ xán lạn, phong hầu bái tướng.
28
Trong thời gian tôi dưỡng bệnh, Hoắc Khứ Bệnh vì muốn chăm sóc tôi nhiều hơn, nên rất ít khi quay về dinh thự của mình, gần như ngày nào cũng lưu lại bên cạnh tôi.
29
Đã mấy ngày qua, Hoắc Khứ Bệnh vẫn biệt tăm, Hồng cô và Tâm Ngiễn đều không hiểu xảy ra chuyện gì. Hông cô dò hỏi mấy lần, tôi cũng không hé một chữ, bầu không khí dần dần trở nên nặng nề, ai nấy đều càng ngày càng ít nói, tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
30
Trong lòng cảm thấy thực sự khó chịu, cũng không còn tâm trí đâu nghĩ chuyện khác, tôi liền hướng lên trăng tru một tiếng thật dài. Trong khoảnh khắc, cả thành Trường An rộn lên tiếng chó sủa gà kêu, nhốn nháo xôn xao, những căn nhà đang tối om đều lần lượt thắp đèn sáng trưng, tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
31
Tôi không biết mình tự đi về nhà bằng cách nào, cả người giống như vừa bị rút cạn sức, mệt đến mức chỉ muốn nằm xuống. Vừa vào phòng xong lại phát hiện ra mấy món đồ gốm sứ bày trên bàn đều đã bị gạt bay xuống đất, ngổn ngang bừa bãi.