Đại Công Chúa Chương 32: Rung Động.
Chương trước: Chương 31: Nhân Giai Phong Đỉnh
Chương 32:
Thay một bộ đồ đơn giản nàng bước ra khỏi không gian. Chưa kịp định thần lại nàng hốt hoảng phát hiện mình đã rơi vào trong vòng tay ấm áp ghì chặt của một người.
"Cuối cùng cũng tìm thấy." một giọng nói ấm áp nhẹ thì thào bên tai nàng. "nàng có biết ta đã lo lắng như thế nào không? Đừng có làm ta sợ hãi nữa có được không?"
Lãnh Điệp thực không biết làm sao có thể diễn ta hết cảm giác của mình lúc này. Cũng giống như một người đi giữa sa mạc rộng lớn tìm thấy được nguồn nước vậy, dù nguồn nước đó có là ảo ảnh đi nữa cũng không thể kìm lòng muốn chạy đến, muốn ôm lấy, muốn dòng nước ấy xua đi hết mệt mỏi. Cũng giống như người sắp Chết tìm lại được hy vọng sống mong manh để bước tiếp vậy.
Mọi người nói hắn lãnh huyết, hắn vô tình là ác ma không biết tính người. Hắn không phủ nhận, cuộc đời này của hắn vốn không để tâm hai chữ ' tình cảm' đó.
Người dân trong quốc coi hắn là anh hùng là thần thánh, tài giỏi hơn người , là niềm tự hào của cả quốc. Nhưng nào có ai biết hắn không cần những thứ đó, cuộc đời này vốn không có gì xứng đáng để hắn để tâm cả.
Nhưng từ khi nàng xuất hiện thì đã khác, sự mạnh mẽ và tài năng của nàng khiến hắn chú ý, sự yếu ớt mềm mại của nàng khiến hắn muốn bảo vêệ, vẻ đẹp đến mê người của nàng khiến hắn muốn độc chiếm, muốn giấu nàng đi không để ai nhìn thấy.
Vũ An Ninh ! Nàng vốn không nên xuất hiện trước hắn, nàng đã dám xuất hiện vậy thì đừng trách hắn độc chiếm nàng.
Nàng bắt buộc phải là của hắn!
Bằng mọi giá hắn phải có được nàng.
Câu nói mang theo chút van xin không nên có đó khiến An Ninh sững người một lúc dường như không thể tin vào tai mình. Người này đang lo lắng ình sao? Nhưng tại sao? Trái tim An Ninh như bị gì đó kích thích mạnh mẽ bất giác loạn nhịp.
Nàng bỗng nhớ đến tình cảnh hai người ở ven hồ. Nếu như lúc đó sư tổ không đến kịp có lẽ họ đã.. .
Nghĩ đến hoàn cảnh đó An Ninh mới vội vàng lắc đầu, nàng định thần lại mới phát hiện mình vẫn đang bị ghì chặt trong vòng tay ai kia.
An Ninh vội vàng lùi lại: " sư huynh thỉnh tự trọng ."
Không phải nàng bảo thủ, là một người xuyên không những việc ôm hôn thế này với nàng vốn chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là một lần tổn thương kia đối với nàng mà nói thực sự quá sâu, nó trở thành bóng ma trong lòng khiến nàng bất giác bài xích tất cả những sự tiếp xúc xung quanh.
Nỗi đau đó chỉ một lần đã là quá đủ rồi.
Lãnh Điệp thì hoàn toàn không có ý định buông ta, giữ chặt hơn một chút hắn ôm nàng ngồi xuống ghế.
"Nàng muốn ta tự trọng thế nào đây?" nhẹ thì thào bên tai nàng hắn hỏi.
Tự trọng có thể ăn sao? có thể ôm mỹ nhân về nhà sao? nếu hắn đã xác định nàng là của hắn, vậy thì hắn sẽ không tiếc giá nào để mang mỹ nhân về nhà. tự trọng gì đó chỉ là mây bay.
"Huynh..." cảm giác nhột nhột bên tai khiên Mặt An Ninh bỗng chốc nóng bừng, hai má ửng hồng mê người. " huynh rốt cuốc sao lại vào phòng ta.
tại sao hắn có thể tự tiện bước vào phong nữ nhân như vậy, không phải ở cổ đại này đây là điều cấm kỵ sao?
"Nàng còn hởi!" không nhắc hắn quên mất mục đích cuối cùng mình tới đây." nàng mau nói rõ cho ta, cả ngày hôm nay nàng đi đâu?"
Sau khi từ Dược Sư các trở về hắn vẫn cảm thấy mọi việc không có đơn giản như vậy. tại sao Thánh Chu Đằng lại đột nhiên biến mất, thái độ trốn tránh của An Ninh càng làm hắn lo lắng.Vậy lên hắn mới tìm đến hỏi cho rõ ràng, nhưng thật không ngở tiếp đón hắn là một căn phòng vắng tanh không một bóng người. Hỏi sư phụ thì người nới An Ninh từ lúc về chưa từng ra khỏi phòng, hắn gần như lật tung học viện lên mà không tìm thấy. Hắn gần như gấp phát điên lên, lần đầu tiên trong đời hắn lo lắn ột người như vậy. cũng chính vì thế hắn mới hiểu mình đã thích nàng đến nhường nào, hắn không thể không có nàng.
Nếu đã phát hiện ra tình cảm của mình vậy thì hắn sẽ không tự lừa mình dối người. hắn nhất định sẽ làm được.
"Muội.." An Ninh ấp úng không biết trả lời sao.. còn cả chuyện nàng ra khỏi không gian bị hắn nhìn thấy.. bây giờ nàng không biết giải thích làm sao cho phải.
"Muội làm sao." Lãnh Điệp tuyệt đối không để ý sự chột dạ của nàng tiếp tục truy hỏi. hôm nay mà không nói rõ thì đừng hòng hắn bỏ qua cho nàng.
"Muội đi.." An Ninh không biết tại sao nghe vậy trong lòng lại run lên, có chút sợ hãi.." muội đi đâu tại sao phải báo cáo với huynh. huynh là gì của muôi."
Người ta bảo thẹn quá hóa giận mà giận quá thì mất khôn.
câu nói của nàng vừa thốt ra vừa lúc chọc giận tổ kiến lửa vốn đã sắp bùng nổ.
"Nàng có biết ta lo lắng uội thế nào không hả? cả một ngày ta gần như lật tung nơi này tìm nàng thế mà một câu không liên quân là xong hả?" Lãnh Điệp Vốn định nhỏ nhẹ hỏi An Ninh nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Trong lòng An Ninh bỗng chấn động mạnh, hắn nói hắn lo lắng cho nàng lại còn tức giận như vậy. Tại sao vô cớ bị quát nàng lại không tức giận mà lại cảm thấy ngọt ngào như vậy. chẳng nhẽ..
không! không phải! nàng tuyệt đối sễ không dành tình cảm ột ai. không ai co thể làm tổn thương nàng nữa, tình cảm này nàng không cần. tuyệt đối không cần!
"Được. nếu nàng hỏi vậy thì ta sẽ cho nàng biết ta là gì của nàng."
Nói xong không đợi nàng phản ứng hắn đưa tay ôm chặt nàng , cúi xuống cắn lên đôi môi đỏ mọng. đưa lưỡi vào trong điên cuồng tìm kiếm ngấu nghiến. hắn tuyệt đối không cho phép nàng có một sự trốn tránh nào, hắn giống như tuyên bố quyền sớ hữu của mình mà cuốn lấy đầu lưỡi đang trốn tránh của nàng mà dây dưa, cắn nhẹ lên đôi môi nàng như trừng phạt.
Nàng đã muốn biết vật hắn sẽ cho nàng biết.
Nàng là người hắn chọn, từ giờ chở đi nàng là của riêng hắn, không được phép trốn tránh. mà dù nàng có trốn hắn cũng sẽ bắt nàng về. mạnh mẽ cho nàng biết hậu quả của việc này.
Nàng vĩnh viễn là của hắn!
Xem tiếp: Chương 33: Hạnh Phúc Mong Manh, Giữ Lấy Hay Bỏ Qua?