Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương Chương 45: Chương 45
Chương trước: Chương 44: Chương 44
Ngày nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới thời gian đến trường. Cho dù không tình nguyện hơn nữa cũng phải ngoan ngoãn từ trên giường bò dậy, đeo sách lên lưng, đi đến trường tiến hành quá trình học tập không thấy đích.
"Cổ chi học giả tất hữu sư. Sư giả, sở dĩ truyện đạo thụ nghiệp giải hoặc dã. Nhân phi sinh nhi tri chi giả, thục năng vô hoặc? Hoặc nhi bất tòng sư..."(*)
(*)Một bài học môn ngữ văn của Trung Quốc với ý nghĩa thời cổ đại học với thầy là cần thiết. Tạm dịch: Thời xưa người muốn học nhất định phải có thầy. Vì thầy chính là (dùng để) dạy đạo lý và chuyên môn, giải đáp câu hỏi khó của người. Người không ai sinh ra là có thể hiểu đạo lý, có ai không có câu hỏi khó của mình đâu? Có câu hỏi nhưng không có thầy...
Tiếng đọc sách vang vọng bên tai.
Nhưng mà bàn thứ tư, chỗ ngồi gần cửa sổ, có một tiếng động không hài hòa vang lên.
"Hắt xì, hắt xì."
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nhìn Lê An An ngồi cùng bàn, "Buổi sáng chưa ăn?"
Lê An An ngước đầu đang giấu sau sách ngữ văn lên, gật đầu nhanh rồi lại nhồi một miệng đồ ăn vặt đến mức phình ra như con chuột đồng.
Mặc Khuynh Thành than nhẹ, cam chịu từ hộc bàn lấy ra một hộp cơm màu hồng nhạt có hoa nhỏ, "Ăn cái này này."
Lê An An kết liễu hộp cơm, trong nhát mắt mở hộp cơm, trong mắt lóe kim quang, "Khuynh Thành, có phải cậu biết mình không ăn sáng nên đặc biệt đem đến cho mình không!"
Mặc Khuynh Thành rất muốn thỏa mãn suy đoán của cô, nhưng mà, "Không phải, đây là bánh ngọt dì Trương làm cho mình."
"Không sao, dù sao cậu cũng không ăn hết nhiều như vậy được, mình giúp cậu chia sẻ bớt." Nói xong, Lê An An liền cầm một miếng bánh bột nếp dừa (*) thả vào trong miệng.
(*) Bánh bột nếp dừa: Loại bánh làm từ bột nếp, phủ thêm một lớp dừa nạo bên ngoài.
"Ngon quá!"
Mặc Khuynh Thành vội vàng che miệng Lê An An, dở khóc dở cười nhìn cô, "Nhỏ tiếng một tí."
Lê An An cũng phát hiện có không ít ánh mắt nhìn về hướng này, vội vàng dựng thẳng sách vở, ngăn lại những ánh mắt kia.
Đột nhiên, Lê An An cảm giác sách vở của mình lọt vào vòng "công kích".
"Hửm?"
Ánh mắt Tống Tiểu Bảo có chút né tránh, "Bạn học Lê, Lê, cái đó, đồ ăn có mùi quá thơm rồi."
Lê An An lại lấy lên một cái, cố ý để trước mặt Tống Tiểu Bảo, xấu xa hỏi: "Thơm không?"
Tống Tiểu Bảo nuốt nước miếng. "Thơm."
"Cậu muốn ăn không?"
Con mắt của Tống Tiểu Bảo chuyển động theo tay của Lê An An, một cái đuôi vô hình đong đưa, giống như là một chú chó Samoyed thật thà chất phác nhất.
Rối rắm mãi, Tống Tiểu Bảo vẫn lắc đầu một bạn, "Bạn học Lê, cậu ăn đi, mình không ăn đâu."
"Vậy mình ăn." Lê An An để bánh vào trong miệng.
Mặc Khuynh Thành có chút nhìn không được, cầm một miếng bánh nhét vào trong tay Tống Tiểu Bảo, "Bạn học Tống, cùng ăn đi."
"Mặc Khuynh Thành, bánh đó là của mình!" Vẻ mặt Lê An An không vui, phải biết rằng dì Trương làm bánh mùi vị so với những cửa hàng bánh ngọt bên ngoài còn ngon hơn.
"Không phải còn rất nhiều sao, vâng, còn dư lại đều là của cậu."
Lê An An dáng vẻ bảo vệ thức ăn ôm hộp cơm, "Đây chính là cậu nói, còn dư lại đều là của mình."
"Vâng vâng vâng, đều là của cậu."
Nghe Mặc Khuynh

Xem tiếp: Chương 46: Chương 46