1 Tí tách. . . tí tách. . .
Hôm nay là một ngày cuối thu. Đáng lẽ ra thời tiết sẽ vô cùng tốt đẹp, trời trong xanh cao vời vợi, nếu bầu trời mà không có những làn mây trắng mây hồng điểm tô thì khác gì một bông hoa có sắc mà không có hương.
2 Cốc cốc. . .
Tầm 10 phút sau đó, tiếng gõ cửa đều đều vang lên làm Khiết Anh giật mình. Cô khẽ nhíu mày nhìn ra cửa.
Một cô y tá trẻ đang đứng đó, trên tay cầm một tập hồ sơ bệnh án khá dày.
3 Cái đó…sao có thể chứ?
Lý Cẩm Nhiên bàng hoàng lùi ra sau vài bước, không thể tin cất tiếng hỏi.
Cánh môi mềm cong nhẹ, Tịnh Khiết Anh khẽ nở một nụ cười thiên thần, thế nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.
4 _A…bạn đồng học này, cậu không sao chứ?. . .
Thấy dáng vẻ phờ phạc của Cao Ngạc Linh, Hàm Ngữ nhanh chóng chạy lại hỏi han.
Hô hấp Ngạc Linh trở nên gấp rút, nhịp tim bình ổn như ngưng trệ trong lồng ngực, hai bên tai ù đi.
5 Giờ giải lao đã đến, cả lớp ùa ra ngoài như thể trút được gánh nặng. Trải qua chuyện mất mặt vừa rồi, hiển nhiên Cao Ngạc Linh không có tâm trạng ngồi ngốc ở trong lớp, bèn đẩy ghế đứng dậy, dự định xuống canteen kiếm thêm cái gì đó lót bụng
***
Trống mới vừa reo mà hơn 50 cái bàn ăn đã đầy ắp người.
6 Các học viên vội vàng quay mặt sang hướng khác, không đành lòng tiếp tục nhìn tình cảnh đang diễn ra.
Triệu Nghi nhếch môi nhìn phản ứng của mọi người.
7 Mất vài giây sau đó chàng trai mới cân bằng lại trạng thái cố hữu ban đầu. Anh đảo mắt nhìn người con gái trước mặt, nhàn nhạt lên tiếng.
_Cô không thấy nóng à?
…Thật sự là một câu hỏi không liên quan gì đến vấn đề đang xảy ra…!
Khiết Anh yên lặng không đáp.
8 _Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp!
Lý Cẩm Nhiên cười cười, thanh âm vốn trong trẻo bỗng dưng có thêm một phần nguy hiểm.
Khiết Anh vẫn giữ nguyên tầm mắt, không đáp lại.
9 Bộp!
Lý Cẩm Nhiên ném hộp nước giải khát đã uống hết vào thùng rác gần đó. Cô nghiêng người tựa vào tường, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, đồng tử đen láy như bầu trời đêm khẽ rơi vào cánh cửa gỗ nâu bóng cuối hành lang vắng lặng, không nén nỗi một tiếng thở dài.
10 Tại một góc hành lang vắng lặng, một nữ sinh xinh đẹp bê trên tay một chồng sách dày cộp. đám học viên quý tộc thì đời nào vác mặt đi làm những chuyện mất danh dự thế này? Vậy nên Bingo! Cô nàng này là một học sinh bình dân đang thực thi nghĩa vụ nga~!
Tần Ninh Diên khệ nệ vác chồng sách đi qua dãy thư viện, vừa định rẽ vào thì bỗng dưng một cánh tay đưa ra kéo mạnh cơ thể đang mang vật nặng của cô vào một góc khuất.
11
Hình Hoan thở hắt ra, cô quay sang nhìn Tần Ninh Diên đang run rẩy, giọng điệu quan tâm.
_Cậu,…Không sao chứ?
_Có đó, Hình Uỷ Viên, tôi rất là không ổn!
Tần Ninh Diên liên tục lắc đầu, lại dùng sức gật đầu, mái tóc đen rũ xuống bơ phờ, trông vô cùng mệt mỏi và chật vật.
12
_Quý khách, cô thật biết nói đùa…!
Một lúc sau, người giao hàng bất chợt cười ra tiếng, ngữ âm bình thản không có gì khác biệt.
Cánh môi mềm nhẹ cong thành một độ cung nhạt đến vô hình, thanh âm trong vắt nhưng vô cùng sắt bén.
13
_Gì cơ? Nhiệm vụ thất bại?
Dương Hạo Ân kinh ngạc đánh rơi tách trà trên tay, thuỷ tinh vương vãi lan rộng trên nền thảm xám tro.
Khiết Anh nhíu mày, cô cầm điều khiển đóng tivi xuống kệ, màn hình đang truyền tải một bộ phim tình cảm Hàn Quốc nhanh chóng tối sầm trước khi hoàn toàn biến mất dưới kệ thuỷ tinh đen.