21 Hôm ấy Eleanor không tài nào tìm được cách để trốn về phòng ngủ cho tới khi đã tối muộn. Đến khi ấy các dây thần kinh của cô đã như những sợi dây đàn Violon, quá căng và không ngừng rung lên.
22 “Gideon”, Eleanor nói, mở cửa. Anh không còn trẻ nữa. Đôi mắt mệt mỏi và những nếp nhăn nhỏ tỏa ra quanh khóe mắt anh. Vậy nhưng anh vẫn mang vẻ đẹp từ trong xương tủy đã có từ khi còn là một cậu nhóc.
23 Dinh thự Knole, điền trang của công tước Gilner. Ngày 20 tháng 06 năm 1984 “Phải có người tìm địa điểm để chúng ta có thể cho lũ trẻ tới đó tìm kho báu”, Lisette nói một cách mạnh mẽ.
24 Tối hôm đó, ở bữa tối Lisette không nói đến chuyện gì khác ngoài cuộc truy lùng kho báu diễn ra hai ngày sau. Đĩa ăn của cô ta trông giống như một con thuyền nhỏ trôi nổi trong một biển giấy khổ to mà trên đó là những ghi chú và danh sách được viết nguệch ngoạc.
25 Eleanor lại một lần nữa nằm trong bồn tắm nhìn chằm chằm vào tập thơ Sonnet, nhưng chỉ vì đó là việc cô đã bảo mọi người là mình sẽ làm. Cô ghét Shakepeare.
26 Dinh thự Knole, điền trang của công tước Gilner Ngày 21 tháng 06 năm 1784 Đến sáng hôm sau, Lisette đã mất hứng thú với cuộc truy tìm kho báu. Mấy chồng giấy đã biến mất.
27 Dinh thự Knole, điền trang của công tước Gilner Ngày 22 tháng 06 năm 1784 Buổi sáng diễn ra cuộc truy tìm kho báu, trời nắng rực rỡ và không khí trong lành.
28 Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi sau đó Leopild không bao giờ có thể miêu tả lại được. Một giây trước anh đang cố tìm hiểu xem vì sao tim mình lại có cảm giác như đang xẻ ra làm đôi và giây tiếp theo là đối mặt với công tước Astley hết sức giận dữ, mất kiểm soát, đang la hét – la hét theo đúng nghĩa đen về sự thật là anh đã hủy hoại danh dự Eleanor.
29 Eleanor nghĩ rằng mình đã từng trải qua ác mộng nhưng sự tra tấn trong bữa tối hôm đó vượt quá mọi nỗi đau mà cô từng cảm thấy khi Gideon rời bỏ cô. Cha của Lisette, công tước Gilner, đã quay lại và ngược lại với dự đoán của Lisette, ông ta vui mừng trao tay con gái cho công tước Villiers.
30 Dinh thự Knole, điền trang của công tước Gilner. Ngày 23 tháng 06 năm 1784 “Tôi không thể đánh nhau với anh”, Leopold nói thẳng thừng. Mặt trời mới ló dạng trên đường chân trời và không khí vẫn còn lạnh giá.
31 Dinh thự ở Luân Đôn của công tước Montague. Ngày 6 tháng 08 năm 1784 Nữ công tước Montague mất gần sáu tuần để rơi từ trạng thái sung sướng vô ngần xuống đau khổ tột bậc.
32 Dinh thự ở Luân Đôn của công tước Montague Ngày 8 tháng 08 năm 1784 “Tôi rất vinh dự vì em đã chấp nhận lời mời của tôi”, anh Ormston nói một cách nhẹ nhàng.
33 Dinh thự Luân Đôn của công tước Montague Ngày 14 tháng 09 năm 1784 “Đức ngài”, nữ công tước Montague nói, trao một nụ cười vừa phải cho người đàn ông mà, trong hai ngày nữa, sẽ thành con rể của bà.