Ngày mười lăm tháng tám âmlịch, cũng làngày tết Trung Thutruyền thống.
Vào ngày này ởYên Kinh, tập đoàn Vân Môn đã đưa ramột quảng cáo khiến cho dưluận đều chorằng đây làmột quảng cáo điên khùng. Nội dung của quảng cáo rất đơn giản, chỉ cóhàng chữ như sau:
“Quý khách gọi điện thoại phải mất tiền đúng không? CóVân Tinh Linh không phải mất. Quý khách lobị nghe trộm điện thoại phải không? CóVân Tinh Linh, không phải lo.Quý khách gọi điện thoại ởnhững nơi xaxôi lokhông cósóng phải không? CóVân Tinh Linh, không lokhông cósóng. Quý khách phải nạp điện chođiện thoại phải không? CóVân Tinh Linh, không cần phải nạp.”
Quảng cáo của tập đoàn Vân Môn như phô thiên cái địa truyền bákhắp nơi. Kèm theo đó lànhững khẩu hiệu như, điện thoại của thời đại, điện thoại của miễn phí, điện thoại không thể làm nhái, vân vân…
Trong khoảng thời gian ngắn, loại quảng cáo mang khẩu khí vôcùng lớn này, đã chấn kinh cả nước. Thậm chí ngay cả thế giới đều biết, tập đoàn Vân Môn sắp tung ramột loại điện thoại không mất tiền gọi điện. Nói chính xác thì chỉ cần ngươi muamột cái điện thoại Vân Tinh Linh làxong. Từ nayvề saukhông cần phải mất tiền choviệc sử dụng nữa.
Hơn nữa điện thoại Vân Tinh Linh làsử dụng năng lượng ánh áng. Chỉ cần nơi nào cóánh sáng làtự động nạp điện, hoàn toàn không cần phải cục sạc. Không phải năng lượng mặt trời mà lànăng lượng ánh sáng? Nghĩ thôi màcũng đã khó tưởng tượng nổi. Màmột cục pintrong điện thoại cóthể sử dụng trong hainăm. Sau hainăm thì tới tập đoàn Vân Môn mua.
Cái gìgọi lànghịch thiên? Đây chính lànghịch thiên.
Cái gìgọi lànghe rợn cả người? Còn cónhững lời nào nghe rợn cả người hơn quảng cáo này không?
Cả nước xôn xao, cả thế giới xôn xao.
Tập đoàn Vân Môn điên rồi, chủ tịch tập đoàn Vân Môn điên rồi. Thật vất vả mới đánh rađược danh tiếng, cuối cùng lại bị phát minh điên cuồng này làm choxóa sạch.
Thật đáng tiếc chomột tập đoàn danh tiếng như vậy! Cóngười đồng tình, cóngười cười nhạo, cóngười chờ mong.
Nhưng cũng cómột bộ phận người hiểu chuyện hơn. Bọn họ biết 'Vân Tằm Miên' cũng là dochủ tịch của tập đoàn Vân Môn sáng chế, chonên cóchút nửa tinnửa ngờ. Cũng cóngười chorằng, ngay cả sản phẩm như Dưỡng Nhan Hoàn vàDưỡng sinh hoàn, tập đoàn Vân Môn cũng cóthể sản xuất rađược, như vậy saokhông cókhả năng chế tạo ramột chiếc điện thoại nghịch thiên như lời quảng cáo? Cho dùthế nào như chăng nữa, mọi người đều ngóng trông ngày 25tháng 9,bộ điện thoại mang nhãn hiệu Vân Tinh Linh sẽ được tung rathị trường. Mặc dùchưa nhìn thấy hiện vật, như những hình ảnh về kiểu dáng, màu sắc, sự tiện dụng của chiếc điện thoại trên quảng cáo, tuyệt đối đều hơn những chiêc điện thoại đang lưu hành ngoài thị trường rất nhiều. Cũng không biết lànhà thiết kế nào màtài tình như vậy.
Lại thông quabáo chí nhào nặn, khiến quảng cáo của tập đoàn Vân Môn càng nói càng thái quá.
Lolắng tới những khả năng trước kiacủa tập đoàn Vân Môn, rất nhiều công tyviễn thông bắt đầu sợ hãi. Không ngừng cử người đitới thăm dòtập đoàn Vân Môn, cóphải haykhông thực sự sản xuất raloại sản phẩm nghịch thiên như vậy.
Nhưng cũng cónhiều tập đoàn viễn thông lớn nghe thấy thông tinnhư vậy chỉ cười màkhông quan tâm. Bọn họ đều không chorằng đây làthật. Nhiều lắm cũng chỉ làmột chiếc điện thoại cókhả năng kết nối xahơn màthôi. Trong đó cótập đoàn HoaTín, tập đoàn viễn thông lớn nhất Hoaquốc thuộc Tần gia.
-Chú Tần, chú thấy sản phẩm Vân Tinh Linh của tên Lâm Vân kialàm cóphải đã được thổi phồng quá đáng haykhông? Hoặc làhắn đã biết việc chúng tanghe trộm điện thoại của tập đoàn Vân Môn?
Lý Danh Sinh đương nhiên cũng như phần lớn mọi người, đều không tintưởng với sản phẩm sắp ramắt của tập đoàn Vân Môn.
-Hắn biết rồi thì sao? Cóchứng cứ gìkhông? Màcháu nghĩ xem, làm sao cóđiện thoại nào màkhông cần dây nối để liên lạc? Cóđiện thoại nào màkhông cần chiphí để kết nối? Cháu nghĩ xemchuyện này cóthể sao? Cho dù làđiện thoại diđộng cũng phải cótrạm phát sóng. Chú thấy tên Lâm Vân này làbị bức đến điên rồi. Chỉ cần tập đoàn Vân Môn sản xuất rađiện thoại mới, thì một ngày nào đó chúng tacũng cóthể phân tích ra.Không phải dược phẩm của bọn chúng đều bị chúng tasắp nghiên cứu hoàn chỉnh đó sao? Chonên cần gìphải lolắng.
Chủ tịch tập đoàn HoaTín, Tần Bang Trung nói chuyện phithường âmlãnh. Yđã sớm tính toán để chiếm tập đoàn Vân Môn sau khiLâm Lộ Trọng về hưu. Nếu mất đitập đoàn Vân Môn, ymuốn xemLâm Vân còn thủ đoạn gìđể đối phó với Tần gianữa.
Nghe Tần Bang Trung nói như vậy, LýDanh Sinh cũng lộ vẻ âmlãnh nói:
-Chú Tần, không biết Liễu Quý của Liễu gialàm việc như thế nào? Nếu như thành công, ítnhất chúng tađã cóphương thuốc điều chế một loại sản phẩm.
-Về phương thuốc điều chế của Dưỡng Tâm Hoàn, không còn làvấn đề nữa. Nghe nói Liễu Nhược Sương từ khitrở về từ nước Mĩ, giống như bị uống nhầm thuốc vậy. Không ngừng muốn thuhồi quyền nắm tài sản. Hơn nữa còn muốn trả lại độc quyền chotập đoàn Vân Môn. Hiện tại, bên đó đã lôi tới tòa án, phỏng chừng đã cókết quả. Chuyện này chúng takhông thể nhúng tayvào, chonên không biết tên Liễu Quý kialàm việc như thế nào rồi.
Tần Bang Trung trầm ngâm thật lâu rồi mới nói.
-Đứa congái điếm này, biết thế lúc trước đã không cần ravẻ ônhòa với côả. Lúc đó cháu còn muốn thu cô talàm vợ bé. Hừ, sớm biết như vậy thì trực tiếp ném cô ả chocác huynh đệ trong bang chơi. Ỷvào vài phần tưsắc, phỏng chừng đã sớm cấu kết với tayhọ Lâm kia. Tuynhiên hiện tại cháu đã chướng mắt cô ta.Nên vợ béthì thôi, nữ nhân trong nhà càng ítcàng tốt.
Nói tới phần sau, LýDanh Sinh giống như nhớ racái gì, liền đổi giọng.
Tần Bang Trung âmthầm cười lạnh. Ybiết rõloại người như LýDanh Sinh, tham vọng thì lớn nhưng bụng dạ lại hẹp hòi, suynghĩ thiển cận, chonên hợp tác với ykhông cần phải lolắng gìcả. Chỉ làTần Nhan phải gả cho y,quả thực như hoanhài cắm trên bãi ***trâu. Nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn bình thường, chỉ gật đầu nói:
-Kỳ thật bắt cô tacưỡng gian cũng không sao. Một nữ tử không hề cóbối cảnh, thì không cần phải lolắng.
Vẻ mặt của LýDanh Sinh trở nên vuivẻ, liền chuyển thành xấu hổ, cầm một chén trà lên giống như muốn chedấu suynghĩ xấu xacủa mình vậy.
-Chủ tịch, Liễu Quý tới.
Tần Bang Trung còn đang suynghĩ như thế nào để trấn an LýDanh Sinh, thì lão quản giacủa yđã tiến lên bẩm báo.
Khóe miệng của Tần Bang Trung lộ ramột tiacười lạnh khó nắm bắt. Liền nói:
- Maubảo yvào đi.
Liễu Quý códáng người bình thường, đôi mắt tamgiác, làn darất trắng. Y đitheo quản giavào phòng khách. Người còn chưa tới, tiếng âncần thăm hỏi đã tới trước:
-Chủ tịch Tần, thiếu giaLý, xinlỗi vìLiễu Quý tôi đã tới muộn.
-Ngồi xuống đi, cómuộn gìđâu.
Tần Bang Trung vội vàng đứng lên, mời Liễu Quý ngồi xuống. Sauđó tự tayrót trà cho y.
Liễu Quý thụ sủng nhược kinh tiếp nhận chén tratrong taycủa Tần Bang Trung, liên tục nói lời khách sáo:
-Không dám, không dám.
Lý Danh Sinh cũng biểu hiện rất khách khí. Bangười vừa ngồi xuống, chỉ nói chuyện phiếm với nhau, Tần Bang Trung không hề có ýnhắc tới chuyện Dưỡng Tâm Hoàn.
Thấy Tần Bang Trung không đề cập tới, Liễu Quý nhịn nửa ngày mới chủ động nói ra:
-Tôi đã lấy được cách điều chế của Dưỡng Tâm Hoàn, nhưng độc quyền của nólại bị contiện nhân Liễu Nhược Sương cầm, chuẩn bị giao chotập đoàn Vân Môn.
Liễu Quý nói xong lấy ramột tập văn kiện, kính cẩn đưa choTần Bang Trung.
Trong mắt của Tần Bang Trung lóe lên vẻ nham hiểm, lập tức khôi phục bình thường, nói:
-Không sao, chỉ cần cócách điều chế làđược. Thật làkhổ choLiễu Quý lão đệ rồi. Lão đệ cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không quên công vất vả của cậu đâu.
Liễu Quý nhethấy Tần Bang Trung hứa hẹn như vậy, khuôn mặt lập tức lộ vẻ kinh hỉ, luôn miệng nói:
- Có gìđâu, đây làviệc tôi nên làm. Nếu không phải do contiện nhân Liễu Nhược Sương kia, thì tôi đã lấy nósớm hơn rồi. Chỉ làđáng tiếc không lấy được bản độc quyền. Lão già kiađã chết, contiện nhân Liễu Nhược Sương cũng sẽ không sống được lâu. Thứ mà anhđưa chotôi, tôi đã cho cô tauống. Phỏng chừng cô takhông chịu được haituần.
-Cậu làm sạch sẽ không?
Tần Bang Trung uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói.
- Anhyên tâm, tôi làm rất làsạch sẽ. Người khác chỉ chorằng lão già kiachết vìquá tức giận màtôi. Tôi phỏng chừng trong mấy ngày nay, contiện nhân Liễu Nhược Sương kiakhẳng định cũng biết mình không khỏe. Hẳn là sau khilàm xong tang sự cholão già, cô tamới giao độc quyền chotập đoàn Vân Môn.
Thanh âmcủa Liễu Quý phithường ácđộc và âmlãnh. Trong nội tâm đã âmthầm cười lạnh. Muốn mượn taycủa tagiết người? Không biết chuyện năm đó mình cưỡng gian rồi giết chết một nữ sinh vì saolại bị tên Tần Bang Trung này biết được, rồi mượn chuyện này uyhiếp mình. Tuynhiên mình cũng không cần phải sợ y. Dù saomình cũng không quen nhìn lão già và contiện nhân Liễu Nhược Sương kialàm bừa rồi. Ngược lại, giúp ymình lại cóchỗ tốt.
Nếu tên Tần Bang Trung này trở mặt, mình cũng cóchứng cớ trong tay, nên không phải lolắng.
Mà LýDanh Sinh nghe tên Liễu Quý nói như vậy, trong lòng cũng lạnh lẽo. Thật làmột tên hung ác. Chẳng những ra tayvới bác ruột của mình, còn muốn đầu độc chết cả cháu gái. Đáng tiếc một côgái đẹp như Liễu Nhược Sương, mình lại không cóphúc hưởng thụ.