21 Lăng Tiêu vội vàng hành lễ, hoàng đế lại nhìn như không thấy y.
Trực tiếp vượt qua y mang đi năm người quỳ phía sau.
Lăng Tiêu rũ mắt nhíu mày, tiễn hoàng đế bước đi.
22 Trong mơ màng, Lăng Tiêu cảm giác tựa hồ được một người ôm, đầu y gối lên trên khuôn ngực dày rộng rắn chắc của người nọ, cái ôm của người nọ thật ấm áp, ấm đến nỗi Lăng Tiêu khó hiểu muốn rơi lệ.
23 Lăng Tiêu há hốc mồm.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên vài hình ảnh, trước khi bắt Lan Úy, Mạc Khởi vị trí luống cuống, phái người đưa cho y một phong thơ, muốn y giao một bài thơ giấu đầu (*) cho hoàng đế, Lăng Tiêu lấy qua xem, chép lại mỗi chữ đầu trong mỗi câu thơ của bài thơ giấu đầu.
24 Ánh mắt Lăng Tiêu khiến cho Hà Bảo Lâm chú ý, nàng cũng nhìn qua phía Lăng Tiêu, chờ khi thấy rõ là Lăng Tiêu, nàng đột nhiên đứng lên.
Lăng Tiêu tiếc nuối khi không thể coi Mạc Khởi bị đánh được nữa, liền ung dung đứng dậy, phẩy phẩy tro bụi trên vạt áo, đi qua hành lễ với Hà Bảo Lâm.
25 “Muốn ta giúp ngươi, có thể. ” Lăng Tiêu trong lòng có kế, liền thả mồi.
Mạc Khởi trên mặt vui vẻ, vội vàng đứng lên, ngưỡng khuôn mặt xanh tím giao nhau, ánh mắt khát cầu nhìn Lăng Tiêu.
26 Hoàng đế nhướng mày nhìn y, Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh lộp bộp, trong lòng cân nhắc cái dáng ngốc không quy củ vừa rồi kia bị hoàng đế thấy được bao nhiêu?
Trong hoàng cung có quy phạm hành vi lễ nghi, bộ dáng vừa rồi của y ở trước mặt chủ tử trước mặt hoàn toàn là không đúng, chủ tử nếu không trách có thể làm như nhìn không thấy, chủ tử nếu để ý thậm chí còn có thể xử tử y.
27 Chẳng lẽ vừa nãy hoàng đế chất vấn y là bởi vì trên người y mang theo mùi son phấn?
Lăng Tiêu vội ngửi ngửi người mình, còn thật sự ngửi thấy mùi son phấn.
28 Hoàng đế đang làm gì vậy?!
Lăng Tiêu đầu tiên là vươn tay sờ y phục của mình, may mắn, vẫn còn…
Lăng Tiêu hơi nhẹ nhàng thở ra, bị ép gần gũi nhìn nhau với hoàng đế.
29 Đêm đêm sắc lan lan hạ, ngoài điện đèn đuốc sáng trưng, đèn hoa nở rộ, trong điện, khách quý chật nhà, không khí chính nồng, vốn nên là lúc rượu say tai nóng, lúc này lại phá lệ yên tĩnh.
30 Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, kiếm dán trên cổ phiếm lãnh quang thị huyết, Lăng Tiêu biết kiếm này rất bén, chỉ cần xước nhẹ, là có thể cắt qua da thịt y, cắt qua mạch máu của y, khiến y từ nay về sau rời khỏi nhân thế.
31 Tiểu thái giám sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, mặt mày lộ vẻ ẩn nhẫn thống khổ.
Tim hoàng đế bị tóm, dời mắt, liền nhìn thấy vai trái y bị đâm một kiếm, miệng vết thương đang chảy máu tươi, tay phải bởi vì bưng miệng vết thương kia mà dính đầy máu.
32 Trong Ninh Hiên cung.
Một lão thái y nơm nớp lo sợ quỳ gối trước mặt hoàng đế đang lạnh mặt bẩm báo: “Hoàng Thượng, Lăng tổng quản cũng không lo ngại, chỉ là bị thương da thịt, xin Hoàng Thượng bớt lo.
33 Đêm khuya, tiếng côn trùng kêu vang dần dứt, vạn vật tĩnh lặng, trong Ninh Hiên cung ánh nến nho nhỏ, Lăng Tiêu nghe tin tức mà tiểu thái giám Tiểu Lý Tử sai đến nói cho y, biểu tình ngốc lăng.
34 Lăng Tiêu dùng một tay khác không bị kiềm chế đoạt chủy thủ đi, đoạt hai lần nhưng không thành công, y có chút tức giận trừng Lan Úy nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi đi?”
“Ngược lại là công tử Lan Úy ngươi, ngươi mới là người không nên xuất hiện ở đây nhất.
35 “Ngươi tính đồng quy vu tận với Mạc Khởi?”
Hận Mạc Khởi như vậy sao? Lan Úy rất muốn hỏi, nhưng vấn đề này lại nghẹn trong cổ họng hắn sao cũng hỏi không ra miệng.
36 Theo lời Lan Úy nói, Mạc Khởi và Phó Vũ Quân hai ngày trước cũng đã thông đồng nhau? Lan Úy nhìn họ khanh khanh ta ta đã hai ngày?
Điều đó không có khả năng, Lăng Tiêu phủ quyết dưới đáy lòng, Lan Úy coi trọng Mạc Khởi như vậy, sao có thể nhẫn nhịn để Phó Vũ Quân cùng Mạc Khởi khanh khanh ta ta…
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Mạc Khởi và Phó Vũ Quân ôm nhau vừa nãy, khi đó, Lan Úy tránh ở phía sau y… Nhưng hắn cũng không phải không thể chịu được mà xông lên trước…
Lăng Tiêu trầm tư rũ mắt.
37 Lăng Tiêu kinh ngạc nhướng mày.
Phó Vũ Quân chính là hoàng tử Thiệu quốc, cự tuyệt sẽ tổn hại quan hệ hai nước, đó cũng là nguyên nhân mà Lan Úy và y đều kiên định hoàng đế sẽ không cự tuyệt, nhưng Tiểu Lý Tử nói như vậy, vậy hoàng đế thật sự cự tuyệt?
Lăng Tiêu nhìn Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử hiểu ý, vội mở miệng nói: “Tổng quản, hoàng tử Thiệu quốc đó căn bản là mục đích không thuần khiết, Mạc tú nữ Mạc Khởi là Hoàng Thượng chính mồm hạ lệnh biếm lãnh cung, còn ra lệnh cả đời này không cho nàng đi ra, hoàng tử Thiệu quốc này yêu cầu Hoàng thượng muốn người này, không phải là khiến Hoàng Thượng…”
Tiểu Lý Tử nói đến đây, cũng không nói tiếp, Lăng Tiêu cũng hiểu được ý của Tiểu Lý Tử, Phó Vũ Quân yêu cầu hoàng đế muốn người này, nếu hoàng đế cho, vậy mệnh lệnh mà hoàng đế hạ trước kia sẽ không có hiệu quả, điều này tương đương với đánh mặt mình.
38 Tề Lâm đi rồi, Lăng Tiêu đi rửa mặt, mới chậm rì rì ra ngoài.
Lần ám sát này vẫn phải cho họ một chút thời gian để chuẩn bị, nếu đến sớm, đả thảo kinh xà, khiến Mạc Khởi sợ hãi thối lui, Lăng Tiêu sẽ mất nhiều hơn được.
39 Theo đuổi?
Lăng Tiêu luôn mãi xác định mình không nghe lầm, không khỏi sắc mặt xanh đen, y vội vàng xoay đầu, thoát khỏi sự kiềm chế của Phó Vũ Quân.
40 Y phục của y bị đổi qua!
Ý thức được điểm ấy, cả người Lăng Tiêu chấn động, thoáng chốc mồ hôi lạnh lộp bộp, chỉ cảm thấy đầu óc một trận mơ màng, trước mắt biến thành màu đen, y nghĩ tận thế ập đến chỉ sợ cũng không gì hơn cái này.