21 - Cái này gọi là gần quan được ban lộc, tôi không phải đã cho các cậu cơ hội được cạnh tranh công bằng sao?- Thượng Quan Sở cười đầy tà ý, nhìn Dịch Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ trong lòng đang thầm kêu lên hai tiếng “yêu nghiệt”.
22 Đêm đó Diệp Thanh Linh mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Trong mơ cô gặp mẹ, mẹ ôm rồi ru cô ngủ, vô cùng ấm áp, làm cô không muốn tỉnh lại. Thượng Quan Sở yên lặng không một tiếng động nhẹ nhàng lên giường nằm bên Diệp Thanh Linh, ngắm khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ say của cô, sau đó đem cả thiên hạ đã ngủ say ôm vào lòng, thân thể nhẹ nhàng ấm áp đó làm Thượng Quan Sở yêu thích vô cùng.
23 Trời vừa tờ mờ sáng. "Sở ca ca, mở cửa đi, Sở ca ca. " Giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển của Dịch Hiểu Huyên bay đến vào phòng Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh vẫn còn mơ màng mắt nhắm mắt mở, thản nhiên nói: "Tìm anh kìa, có ra xem hay không?""Cho cô ta vào đi.
24 "Sở thiếu, mẹ con Lưu Phong muốn xử lí thế nào?" Tô Phi mặc quần áo thoải mái, cười thản nhiên, phong thái nhàn tản, tổng thể liền đem lại cho người ta cảm giác dễ gần.
25 Vết thương trên tay Thượng Quan Sở đã tốt lắm, nhìn trên tay thấy mấy vết sẹo liền hỏi bác sĩ Bạch, "Khương Thừa còn chưa về?""Nghe nói hai ngày qua anh đưa Dịch tiểu thư về nước, Khương Thừa đối với Dịch tiểu thư si tình không ít, nhưng chỉ là không có phản ứng gì, như vậy thật ngốc, Khương Thừa chính là đầu đất!" Bác sĩ Bạch nói xong thở dài thật mạnh.
26 Người đàn ông ngồi ở trên ghế phòng tiếp khách, lưng thẳng tắp, ánh mắt chăm chú nhìn ra cửa. Thấy Thượng Quan Sở chuẩn bị bước vào, liền đứng dậy sắc mặt không đổi nói: “ Sở thiếu, làm phiền rồi”.
27 Lại đến ngày Diệp Thanh Linh phải đến tập đoàn Diệp thị họp. Diệp Thanh Linh vừa ra khỏi cửa, Mễ Lam Nhi là trợ lý của của Diệp Thanh Linh nên đương nhiên phải đi theo.
28 Bệnh viện của Thành phố A, trên giường bệnh Lưu Phong tỉnh lại, vô cùng khát nước, nhìn khắp mọi nơi, tìm bóng dáng của Hàn Phỉ Phỉ. Không gặp ai, hắn thử lấy ly nước cách đó không xa, nhưng thế nào cũng không đến, hắn chỉ có thể ra sức nâng hai chân tàn tật, chịu đựng những đau đớn như cắt, nhanh tay chạm đượccố nước, cơ thể nhưng không có điểm trụ, 'Ba' một tiếng liền ngã thật mạnh.
29 Thượng Quan Sở cảm thấy sau lưng có cảm giác bị bỏng, lập tức cởi hết quần áo ra. Cũng may đa số axit đều dính trên quần áo, chỉ có một ít là bị dính trên da.
30 Thượng Quan Sở nghe thấy Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi đều ở ngoài cửa, liền thích thú, tới cửa, tay tùy ý khoác lên vai Diệp Thanh Linh cười nói: "Hai vị thật hăng hái, nửa đêm đến trông cửa thay Thượng Quan Sở tôi.
31 Thượng Quan Sở hừ nhẹ một tiếng, cười hỏi Trương Đình Đình: "Cô có nhiều tiền như vậy sao?""Ách —— tôi không có. " Đầu Trương Đình Đình nhất thời, cô chẳng qua cũng chỉ là giả dụ thôi, mấy người cũng nói như vậy, vì sao mà cô không được nói chứ?Diệp Anh ngây ngốc nhìn Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở, tiện đà không ngừng khóc lóc kể lể "Thanh Linh, dù thế nào bác cũng là bác cháu, Phỉ Phỉ cũng là chị họ cháu, cháu tha thứ bọn ta một lần đi, một lần thôi, được không? Chúng tôi cam đoan sẽ không tái phạm nữa.
32 Sắc mặt Thượng Quan Sở trở nên âm trầm, đứng dậy, cầm tay Diệp Thanh Linh nói: "Mệt mỏi, chúng tôi về phòng. "Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm lãnh của Thượng Quan Sở, gật đầu, không nói gì.
33 "Nhưng anh không yêu cô ấy, anh chỉ coi cô ấy như em gái thôi. Cả đời này anh chỉ yêu duy nhất một người chính là em, Diệp Thanh Linh. " Thượng Quan Sở vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn Diệp Thanh Linh.
34 Sợ vết thương sau lưng khó lành nên nằm sấp ngủ dần dần thành thói quen của Thượng Quan Sở. "Thanh Linh, đến khi nào thì em gả cho anh thế?" Diệp Thanh Linh nằm xuống, Thượng Quan Sở không an phận thuận thế đưa tay ôm ngang eo Diệp Thanh Linh, chán nản hỏi.
35 Khi Nghiêm lão gia rời khỏi, Thượng Quan Sở để cho bác sĩ Bạch lấy DNA của Giai Tình để giám định, sau khi Bác sĩ Bạch lấy DNA xong, nói phải ba ngày sau mới có kết quả.
36 “Ôi chao! Anh là ai thế?" Nói xong liền vươn tay kéo Diệp Thanh Linh ra khỏi tay Thượng Quan Sở đến phía sau hắn che chở, cong tay lên, chỉ vào Thượng Quan Sở nói: "Thanh Linh từ nhỏ đã ở bên cạnh tôi, anh dựa vào cái gì nói cô ấy là của anh?""Ha ha, phải không? Từ lúc cô ấy còn chưa mặc gì đã ở cùng tôi, vậy anh nói xem dựa vào cái gì?" Thượng Quan Sở không cam lòng đứng sau nói.
37 Thượng Quan Sở yên tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn vào mắt Diệp Thanh Linh, sau đó buông tay Diệp Thanh Linh ra, rút súng lục bên hông, chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.
38 Cửa hàng sách nằm ở trung tâm thành phố, cách biệt thự Diệp gia một giờ xe, dọc đường đi vô cùng yên ổn, Thượng Quan Sở nhìn khung cảnh bên ngoài, thản nhiên nói: “Mọi người không phải suy nghĩ nhiều, còn có hơn mười phút nữa là về đến nhà rồi.
39 Mễ Lam Nhi, Tiền Nguyên không cùng đi đến Diệp thị, mà Ngô Vân phái hai chiếc xe bảo vệ bọn họ về Diệp gia xử lý vết thương. Đến khi Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh về đến nhà, vết thương của Mễ Lam Nhi cũng đã được xử lý xong.
40 Tên thật của Nhạc Nhạc là Đào Tử Nhạc, Đào gia và Diệp gia đã làm hàng xóm được mấy mươi năm. Đào Tử Nhạc cùng tuổi với Diệp Thanh Linh, đều học chung lớp với Diệp Thanh Linh và Trương Đình Đình ở tiểu học và trung học.