21 Tống Chi Nam nhìn thấy Diệu Hân bỏ đi liền vô cùng hốt hoảng. Ông muốn đuổi theo nhưng vết thương vừa mới khâu sợ bị rách nên không thể chỉ đành nhìn cô con gái bỏ đi.
22 Chẳng biết là ai đã tung tin đồn bố của cô nữ sinh xinh đẹp Diệu Hân chính là bố của Mộng Nghi. Tin đồn lan khắp trường. Kẻ ngờ vực, kẻ thì cho là không thể nào.
23 Kỳ thi đầu tiên của năm học cũng đã tới. Trước khi vào phòng khi các thí sinh đều đọc ôn lại bài vở một lượt sợ sau khi vào phòng liền quên hết sạch. Mộng Nghi, Diệu Hân và Nhất Phong là ba thí sinh dửng dưng nhất.
24 Kết quả điểm thi vừa rồi xếp hạng của cả lớp được công bố. Đứng vị trí đầu là Nhất Phong, vị trí tiếp theo là Diệu Hân. Điều này ai cũng biết trước nên không lấy gì làm ngạc nhiên, các bạn chỉ phóng ánh mắt ngưỡng mộ về phía hai người.
25 Lớp 11A3 vào giờ ra chơi đông nghịt học sinh bao quanh các cửa của lớp học để xem soái ca mới chuyển đến trông như thế nào. Nhìn ra ngoài hầu như toàn là nữ sinh.
26 Bây giờ Mộng Nghi và Mộng Lam đã cùng nhau chuyển vào biệt thự Tống gia sống chung với Tống Chi Nam và Diệu Hân. Công việc của Mộng Lam vẫn như vậy, bà không vì trở thành người của Bạch Gia mà đắc ý ra oai này nọ, ngày ngày vẫn đi làm đều dù công việc có hơi vất vả.
27 Đức Minh lang thang bên ngoài suốt một tuần không hề về nhà. Nhất Phong, Vương Uyển và Diệu Hân khi biết tin đều vô cùng lo lắng, cả ngày đều cùng ông Thái và một đội cận vệ đi tìm cậu.
28 Hôm sau, căn biệt thự nhà học Vương bị nhấn chìm trong nước mắt của rất nhiều người. Một bầu không khí ảm đạm, lạnh lẽo khiến người ta càng cảm thấy thế lương.
29 Trở về với thực tại, gương mặt của Diệu Hân vô cùng ảm đạm. Mộng Nghi cảm thấy cô bạn Vương Uyển này quá xấu số. Còn trẻ như vậy mà đã mất, so với hoàn cảnh của cô còn xui xẻo hơn nhiều.
30 Sau khi chuẩn bị xong mọi người ngồi quây quần trên chiếc tấm thảm, ở giữa là một đống đồ ăn, nước uống. Nhất Phong và Đức Minh từ lúc ngồi xuống chẳng nói câu nào, mặt ai cũng xị ra.
31 Trở về địa điểm cắm trại, Mộng Nghi và Diệu Hân không thấy bóng dáng người nào cả. Mộng Nghi vả vào miệng mình một phát, không phải bọn họ bỏ rơi hai người thật chứ? Nhưng mà xe vẫn còn kia mà, thế bọn họ đi đâu rồi?
Diệu Hân mò thử ở trong lều phát hiện Nhất Phong và Đức Minh ở bên trong thì hô một tiếng.
32 Mộng Nghi vừa đi xuống đến sảnh tầng một thì thấy Nhất Phong ung dung bước qua cửa chính, trên tay còn cầm một túi gì đó. Mộng Nghi chạy nhanh lại gần hắn, xắn xít đứng bên cạnh tò mò hỏi.
33 hu qua đi thì đông đến, bầu trời mấy hôm nay đều âm u, độ ẩm vô cùng thấp. Bây giờ chạy ra ngoài đường ã thấy có rất nhiều người mặc trên mình những chiếc áo len, áo khoác dày để giữ ấm.
34 Lúc tỉnh dậy Mộng Nghi nhận ra mình đang nằm trong phòng y tế, trên tay còn cắm ống truyền nước. Mộng ghi cảm thấy cơ thể đỡ hơn hẳn thì vô cùng thoải mái, chậm chạp ngồi dậy.
35 "Ông gọi tôi có chuyện gì không?" Nhất Phong vô cùng tự nhiên đẩy cửa bước vào phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện với ông.
Bạch Hán Minh ngước đầu nhìn Nhất Phong rồi đặt bút xuống tập tài liệu đang ký dở.
36 Sau đó lại năm hôm vẫn không thấy Nhất Phong đi học. Chỉ nghe giáo viên nói rằng gia đình hắn có việc bận nên xin nghỉ một thời gian. Mộng Nghi vì lo lắng không biết Nhất Phong xảy ra chuyện gì mà nghỉ lâu như vậy nên đã xin nghỉ học buổi học thêm chiều mà đứng chờ trước cổng nhà hắn hàng giờ.
37 "Phong, tớ nghe nói tối mai ở hồ công viên Ngọc Ninh sẽ có bắn pháo hoa. Cậu đưa tớ đi xem nhá!"
Nhất Phong đang nghĩ ngợi gì đó không chú ý đến lời Kỳ Kỳ nói.
38 Buổi tối hôm sau, Diệu Hân gọi điện thoại cho Nhất Phong nhưng hắn vẫn không nghe máy. Cô muốn nhắc Nhất Phong rằng hôm nay là sinh nhật Mộng Nghi, nếu không có gì quá quan trọng thì đến hồ ở công viên Ngọc Ninh, mọi người sẽ cùng xem bắn pháo hoa.
39 Nhất Phong lúc đầu bị mất dấu Mộng Nghi, nhưng vừa đi vừa hỏi người đi đường thì cũng đoán được chỗ cô đến. Là một con sông chảy ngang qua thành phố. Có lẽ vì cô ăn mặc khá nổi bật cộng thêm lúc đi lại khóc nức nở sẽ khiến nhiều người để ý vì vậy việc tìm cô cũng khá dễ dàng.
40 Hôm nay con hẹn mọi người ra đây là muốn nói với mọi người một chuyện. " Nhất Phong ngừng một lúc, quay sang Mộng Nghi đang vô cùng căng thẳng đến việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn đang ngồi bất động ở ghế bên cạnh.