21 Triệu Gia đã mấy ngày không đến nhà Tiết gia, cho dù trầm ổn bình tĩnh như Tiết Tĩnh Chi cũng không khỏi có chút buồn bực, Tiết Hành nhìn chỉ là khẽ cười, không đề cập đến việc Tiết Tĩnh Chi chưa từng nói với Triệu Gia hắn muốn gặp hắn.
22 Thẩm Thăng nghe An Khả Đạt mời hắn hôm nay đến xem công nghệ chế tác tạng hương thì cảm thấy thụ sủng nhược kinh, An Khả Đạt cười nói: “ Tổ tiên Thiện bang là Tang Bố Trác, sau khi hắn tạo ra Thiện bang, lại căn cứ đặc điểm địa vực của Thiện bang, cải tiến kỹ thuật huân hương Tây Vực, phát minh ra Phật hương đặc biệt.
23 Văn Chiêu lúc nhỏ cũng biết mình kỳ thực là một hài tử không trọn vẹn, không biết nói chuyện, vĩnh viến cũng không thể mở miệng. Người của Thiệu gia đông đảo, Văn Chiêu mặc dù la đích tôn con trưởng, thế nhưng con thứ lớn hơn hắn có rất nhiều, bởi vì không biết nói chuyện mà bị người bắt nạt cũng không có chỗ khóc kể.
24 Trong một quán rượu khói xanh lượn lờ, đàn hương xoay quanh gấp khúc, Triệu Gia một thân áo choàng lớn màu xanh nhạt làm cho gương mặt càng thêm trắng xám.
25 Tiết Tĩnh Chi trở về từ Thiện bang rất bình tĩnh, lặng lẽ không thong báo cho bất kì ai, chờ đến lúc hắn đột nhiên xuất hiện ở Viễn Xuân, Tiết Hành mới biết Tiết Tĩnh Chi đã trở về.
26 Người đối với thứ mà mình nắm giữ trước giờ đều là không chút nào để ý, mãi đến tận khi mất đi mới hối tiếc không kịp, nhưng là, lại có thể làm sao đây, không ở chính là không ở, không phải một câu trở về của ngươi là có thể cứu vãn.
27 Lúc Triệu Gia đi, Tiết Tĩnh Chi cũng không biết, chờ hắn nhận được tin tức, Triệu Gia đã sớm giao hàng xong, chuẩn bị đáp máy bay rời đi.
Tiết Tĩnh Chi trực tiếp bóp nát chén sứ tinh xảo, mảnh vỡ tán lạc khắp mặt đất, hắn tựa hồ không có phát hiện, vỗ vỗ tay, trầm giọng ra lệnh: “Để máy bay lùi giờ cất cánh.
28 Tiết Tĩnh Chi trước nay đều trầm mặc ôn nhu, ở trường thường được rất nhiều nữ sinh quý mến, bất luận người khác nói gì, hắn đều chỉ khẽ mỉm cười, không nói một câu gì.
29 Một ngày nào đó, Văn Chiêu cảm thấy thật tẻ nhạt, Lộ Trung đã đi Đồng thành nói chuyện làm ăn, hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ. Cái này đại khái chính là tương tư trong truyền thuyết đi.
30 Ngắn manh văn.
Chương 1:
“Tiết Hành, Tiết Hành, Tiết thân ái…” Thẩm Thăng vẫy vẫy bàn tay nhỏ chạy tới.
Người bạn nhỏ Tiết Hành cười nhẹ nhàng: “Làm sao?”
“Ta đã nói với ngươi nha” Thẩm Thăng chớp chớp con mắt to, trong veo như nước: “Ta vừa mới đem súng lục của ngươi rơi vào WC…”
“Vì lẽ đó?”
“Nó bị kẹt lại” Thẩm Thăng xoay một vòng “Ngươi có thể thay thành cái thùng gỗ”
“…”
Chương 2:
“Tiết Hành, Tiết Hành, Tiết Hành ta đã nói với ngươi nha, vừa nãy ta không cẩn thận rút mất cây dưa chuột của ngươi”
“…”
“Sau đó ta liền trồng một cây khác”
“…”
“Thế nhưng ta tưới nước nhiều quá”
“Vì lẽ đó nó lại chết rồi đúng không?”
Thẩm Thăng ngạc nhiên đáp lời: “Ngươi thật thông minh”
Chương 3:
Thẩm Thăng mấy ngày nay có chút hậm hực, Tiết Hành bất đắc dĩ không thể làm gì khác là hống hắn: “Làm sao, ta mang ngươi đi ra ngoài đi dạo.