21 Ngồi cạnh cửa sổ ở một góc khuất có hai người. Một cô bé chừng 11 hay 12 tuổi và một cô gái trạc tuổi tôi. Cả hai ngồi uống nước, và ăn bánh cà phê rất đắng ít người mua.
22 Tôi ngồi trong phòng lục lọi đồ đạc. một phòng có 6 người, tôi được phân cùng phòng với Naeko, Kaori, Aya, Erika và một cô bạn cùng lớp Nagisa. Nagisa thì thôi, một con mọt sách chính hãng, không nên động vào khi cậu ta đang đọc sách.
23 Trước mặt tôi, cơn lốc xoáy tím mạnh dần rồi tan đi để lại Arashi. Tôi mở mắt, đôi mắt màu tím phản chiếu trong đôi mắt tím của Arashi. Arashi hơi cúi đầu.
24 Gió. . .
Ánh sáng. . .
Tôi bừng tỉnh, liền bật dậy. Chân vẫn không chạm đất, tôi nhìn quanh. Ở đây. . .
Hoa sớm đã không còn, cây cối đều đổ ngã đầy đất, tựa hồ đã xảy ra điều gì đó rất kinh khủng.
25 Vỡ. . .
Vậy là vỡ rồi. . . ?
Sao lại. . . ?
Takai hơi sững sờ, đột nhiên cô ta ôm mặt, cười như một kẻ điên. Cô ta cười, giọng vang khắp không gian, không rõ cô ta đang vui hay buồn nữa.
26 "Yuri, mau dừng lại đi!" Tiếng nói van lơn.
"Cậu đã đi quá xa rồi!" Giọng điệu phẫn nộ.
"Chuyện này thật điên rồ!" Sự rối loạn.
"Mọi chuyện là do cậu!" Ai đó lớn tiếng.
27 Tôi hiện tại không có cảm giác gì cả, cũng chẳng có suy nghĩ gì cả. Tôi không hiểu nổi rốt cuộc mình đang bị cái quái gì nữa. Tôi muốn điên lên vì cái tình trạng này của mình, nhưng cơ thể tôi lại không nhúc nhích hay cử động gì cả.
28 Tôi khẽ rên một tiếng, nhíu mày tỉnh lại. Tôi ngồi dậy, và lẳng lặng sắp xếp những gì đã xảy ra rồi rùng mình một cái.
Tôi đưa mắt nhìn căn phòng một màu trắng toát, nghĩ thầm có lẽ là một trạm y tế nào đó.
29 Thời gian trôi. . . rất chậm. . . Có cảm tưởng. . . nó đang mệt mỏi. . .
Tôi biết, mọi cảm nhận của mình lúc này đều không thật. Đã bao lâu rồi? Chắc là cũng không lâu lắm đâu.
30 Tôi nhìn khoảng trời mênh mông trước mắt, không còn muốn tin vào thế giới này nữa.
-Vậy mà thực sự tồn tại chân trời này. . . -Naeko nói với giọng không thể tin được.
31 Tôi vào trong lỗ hổng không gian cuối cùng. Chỉ biết sau khi đầu óc quay cuồng một hồi thì rơi xuống đất. Tôi ngạc nhiên.
-Cậu không nhẹ chút nào đâu Yuri.
32 Ông lão nhìn chằm chằm tôi một hồi, đột nhiên như nhớ tới gì, lắc đầu lẩm bẩm gì đó tôi không nghe thấy. Rồi ông lão đứng dậy, cúi người. Theo ông, mấy người trong phòng cúi đầu theo.
33 -Takai. . .
Tôi một tay chặn đòn tấn công của Takai, nhíu mày. Ngay từ đầu đã nhắm vào tôi. . .
-Takai nhắm vào tớ.
Mira gật đầu.
-Nhờ cậu cầm chân cô ta.
34 -Thế nên là, cô bé, tôi giao mạng cho em.
Tôi sững sờ. Nói gì đi chứ? Một mạng người, có thể nào. . .
"Bước tới. "
Nghe giọng nói, tôi bước tới.
35 Tôi nướng xong con gà rừng, gọi:
-Nyo -nee, em xong rồi này.
-Được rồi.
Nyoko đi tới. Chị vừa xem xét lại mấy thứ vũ khí của chị. Chị còn tặng tôi thanh tanaka để phòng thân nữa.