Chuyện Tình Một Đêm Chương 25
Chương trước: Chương 24
Chi Xuyên
Chuyện Tình Một Đêm
Nguyễn Lệ Chi tổng hợp - biên dịch
Câu Chuyện Thứ Sáu
Chỉ Một Lần Coi Như Chưa Xảy Ra
Vu Tuệ, 28 tuổi, phóng viên
Chỉ một lần, liệu có giống như chưa xảy ra không? Đối với Vu Tuệ, cái đêm không kiềm chế đó không để lại cho cô dấu ấn gì. Cô không phải là người dễ đánh mất lý trí. Cô rất rõ mình phù hợp với cách sống như thế nào: mặc trang phục đoan trang, có nghề nghiệp ổn định, tìm một người đàn ông yêu cô nhưng không nhất thiết cô phải yêu lại. Thế nhưng trong cuộc đời vẫn luôn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ, vẫn luôn xảy ra một số cảnh ngoài ý muốn. "Những chuyện không tốt đã xảy ra rồi thì đành vậy, nhưng không nên để nó tiếp tục kéo dài". Cô là người rất lý trí. Cô nói chỉ cần kết quả không cần quá trình.
Vào một tối cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau trong một quán cà phê. Vu Tuệ là đồng nghiệp cũ của tôi. Lúc đó, chúng tôi đều làm biên tập viên một trang web. Sau đó cô chuyển công tác sang một tờ báo. Bạn cũ lâu ngày mới gặp luôn có một đống chuyện không dứt. Hôm đó, chúng tôi rất hào hứng kể về tình hình gần đây cho nhau nghe, rồi lại nhớ lại những tháng ngày cùng làm việc, rồi lại nói tới cuộc sống tình cảm. Cô kể gần đây gặp một chuyện phiền lòng. Thì ra cô và chồng người bạn thân xảy ra tai nạn "tình một đêm". Tuy bạn cô vẫn chưa biết chuyện này, nhưng từ sau khi xảy ra sự cố, mỗi lần nhớ đến bạn mình, cô lại thấy vô cùng day dứt. Nghe xong, tôi thấy rất lạ, bởi một phụ nữ truyền thống như Vu Tuệ rất khó dính tới những chuyện "tình một đêm”. Thân hình cô nhỏ nhắn, ngoại hình đoan trang, cân đối, cư xử với mọi người rất lương thiện, rất chu đáo, hoàn toàn là một phụ nữ truyền thống kiểu vợ hiền mẹ đảm. Nghe xong lời nhận xét của tôi, cô cười đau khổ nói, chính vì nhân ái quá nên mới dẫn đến sự cố nọ. Tôi nhìn cô không hiểu. Thế là cô đành phải kể ra toàn bộ câu chuyện.
Khi bạn thân đi công tác xa
Không biết anh còn nhớ không, trước đây khi chúng ta còn làm chung thường có một cô gái tên là Sa Sa tới tìm tôi. Đó là bạn gái thân nhất của tôi từ hồi đại học, tính tới nay, chúng tôi đã chơi với nhau suốt 10 năm. Cô ấy làm phóng viên ảnh một tờ tạp chí. Ảnh của cô ấy rất đẹp. Trong phòng tôi bây giờ còn treo rất nhiều ảnh cô ấy chụp riêng cho tôi. Ngay từ thời đại học, hai đứa chúng tôi đã thân thiết không rời, không có gì giấu nhau. Cùng đi ăn cơm, cùng học nhóm. Sau khi đi làm, cả hai vẫn duy trì tình bạn như xưa, thường xuyên gọi điện thoại, cùng đi ăn uống và tâm sự. Tình cảm giữa chúng tôi rất sâu sắc. Có thể nói, cô ấy là người am hiểu tôi nhất.
Cô ấy và Thành đã lấy nhau được ba năm. Thành 35 tuổi, làm việc trong một ngân hàng nước ngoài, rất đẹp trai. Tình cảm hai vợ chồng cũng rất sâu đậm, đều hiểu nhau, thực sự là cặp vợ chồng lý tưởng. Thành rất yêu bạn tôi, thường phụ vợ làm mọi việc nội trợ gia đình. Sa Sa như một bà cụ non ngồi xem ti vi hoặc chơi điện tử. Thành rất tích cực ủng hộ công việc của vợ. Chắc hẳn anh cũng biết, làm phóng viên nhiếp ảnh phải thường xuyên đi công tác xa, có lúc đi mất vài tuần. Nhưng anh ấy không hề hé một câu trách móc, chỉ luôn cổ vũ vợ. Mỗi lần Sa Sa kể chuyện về gia đình họ, trên khuôn mặt cô luôn nở nụ cười ngọt ngào. Tôi cũng rất ngưỡng mộ họ, rất vui mừng khi người bạn thân tìm được một người đàn ông yêu thương cô đến vậy.
Tôi không thể ngờ rằng chính mình trong một đêm lại biến thành tội phạm, làm những việc có lỗi với cô ấy. Đáng phẫn nộ hơn nữa là tôi chưa hề có một tình cảm đặc biệt gì với chồng cô ấy. Tất cả đều là bạn bè tốt, suốt ba năm qua, chúng tôi thường tụ tập cùng ăn uống, trò chuyện, đều rất thân thiết và thoải mái, không có gì giấu nhau. Chúng tôi cũng thường giúp đỡ nhau, quan hệ rất trong sáng. Sau đó Thành cũng nói không ngờ lại làm chuyện đó với tôi, bởi anh luôn coi tôi như bạn thân, không hề suy nghĩ vẩn đục. Sau khi xảy ra chuyện, hai chúng tôi đều thấy ngại ngùng. Có lúc tôi còn thấy ghê tởm như nuốt phải một con gián.
Giờ đây nghĩ lại, nếu Sa Sa không đi Tây Tạng, có lẽ mọi việc đã không xảy ra. Hôm đó là trung thu, họ hẹn tới nhà. Tôi sống ở Bắc Kinh một mình, lúc đó lại không có bạn trai nên vui vẻ tới nhà cô ấy. Ăn cơm xong, Sa Sa đột nhiên hưng phấn tuyên bố rằng cô sắp tiến quân vào Tây Tạng để chụp một số ảnh phong cảnh tuyệt đẹp. Cô nói tâm nguyện lớn nhất trong năm nay là tổ chức một triển lãm cá nhân vào cuối năm.
Sa Sa rất mê chụp ảnh. Sau khi tốt nghiệp, gần mười năm cầm máy ảnh, bao phong cảnh khắp mọi miền đất nước đều trở thành tác phẩm của cô. Chỉ riêng Tây Tạng là cô chưa đi. Tôi biết, Tây Tạng luôn khiến trái tim cô xao xuyến.
Trước khi đi, Thành bày bàn tiệc tiễn vợ. Tối đó, trăng sáng, chúng tôi uống hết cốc này đến cốc khác. Tâm trạng như chiếc bánh trung thu cứ bẻ nứt ra từng tí một. Cả tôi và Thành đều rất lo cho Sa Sa vì thể trạng sức khỏe cô không được tốt, lại bị chứng dạ dầy nặng. Chúng tôi lo lắng thiên nhiên Tây Tạng khắc nghiệt sẽ tàn phá sức khỏe của cô. Nhưng Sa Sa rất quyết tâm. Chúng tôi biết không ai có thể khiến cô đổi ý. Cô là một phụ nữ rất mạnh mẽ.
Sáng hôm sau, Sa Sa ôm hành trang gọn nhẹ và máy ảnh rời khỏi Bắc Kinh. Lúc đi, cứ tạm biệt mãi không dứt. Cô đập đập vào vai tôi, nói, chồng tớ giao cho cậu chăm sóc đấy. Tôi nhìn Thành, Thành cũng đang nhìn tôi. Trong ánh mắt đó, tôi đọc thấy sự bất lực.
Anh giống một đứa trẻ không người chăm sóc
Sau khi Sa Sa đi, mất liên lạc. Thành cũng không hề liên lạc với tôi. Hơn một tháng sau, vào một tối cuối tuần nhàn rỗi, Thành đột ngột gọi điện hẹn gặp. Giọng anh qua điện thoại rất mệt mỏi. Tôi đoán hẳn Sa Sa đã về nên rất phấn chấn, vội vã đi ngay trong gió bão. Tới nơi mới biết thì ra mình là vị khách duy nhất. Thành gầy rộc, râu ria lởm chởm, mặc một chiếc áo len chừng lâu lắm rồi chưa giặt. Chắc từ khi vợ đi vắng, anh ở nhà một mình cũng sinh hoạt lung tung.
Tôi đảo mắt quanh nhà, khắp phòng loạn xạ, chăn gối xộc xệch trên giường. Cà vạt, quần áo, tất vứt tung tóe trên tấm thảm ngoài phòng khách. Các tấm ảnh do Sa Sa chụp treo trên tường ám đầy khói. Gạt tàn trên bàn khách ngập các đầu mẩu thuốc. Thành im lặng rít thuốc trên ghế sa lông, trĩu nặng đáp lại ánh mắt căn vặn của tôi.
Đột nhiên tôi tràn ngập một cảm giác phức tạp và đau đớn về người đàn ông trước mặt. Lòng thầm nghĩ nếu anh là người đàn ông của tôi, nhất định tôi sẽ không để anh phải đơn độc một mình trong căn nhà trống, nhìn vật nhớ người như thế này. Đúng lúc đó, tình thương rất phụ nữ bao trùm khắp người tôi.
Xem tiếp: Chương 26