21 Hách Quang Quang đổi lại nữ trang đơn giản, hầu như tất cả mọi người đều biết nàng là nữ nhân, không cần tiếp tục giả làm nam nhân, để lên đường thuận tiện nên không mặc nhiều nữ trang hoa lệ rườm rà, dĩ nhiên loại y phục đó cũng không phải là phong cách ăn mặc của nàng.
22 "Các ngươi phục vụ nàng dùng cơm tắm rửa, trông chừng một chút đừng để cho nàng chạy. " Diệp Thao buông tay Hách Quang Quang ra, ra lệnh với ba nha hoàn run run rẩy rẩy đứng song song tại cửa rồi trầm mặt đi ra khỏiphòng.
23 May mắn giữ được trong sạch từ miệng sói, Hách Quang Quang không dám nói xấu Diệp Thao nữa, dù là Diệp Thao không ở gần cũng không dám nói lung tung, mặc dù tên Diệp Thao này có tiền án lật lọng, nói ra không chắc sẽ làm, nhưng đối với nàng mà nói dù là nguy cơ nhỏ bé như sợi tóc gáy đều phải thận trọng, trong sạch cũng không phải là chuyện có thể đùa giỡn.
24 Bởi vì bị Diệp Thao phát hiện sự kiện “không thành thật” nên Hách Quang Quang lo lắng đề phòng cả một ngày, không dám ra ngoài chạy lung tung vẫn vùi mình ở trong phòng, thỉnh thoảng hừ mấy tiếng giả vờ không thoải mái, nha hoàn muốn mời đại phu nàng lại không cho.
25 Suốt mấy ngày Hách Quang Quang không dám ra khỏi phòng, nha đầu ma ma bưng đồ ăn tới nàng chỉ bảo nha hoàn để đồ lại, tuyệt đối không thấy người!Sở dĩ không gặp người hoàn toàn là vì Diệp Thao, mỗi lần nhớ tới chuyện hôm đó liền giận đến muốn giết người, môi của nàng bị "cắn" vừa đỏ vừa sưng, ba nha đầu trong phòng vừa nhìn thấy miệng của nàng liền mập mờ che miệng cười trộm, kích thích Hách Quang Quang đập cả gương đồng trong phòng, nàng không muốn nhìn đôi môi "đã phạm tội" này chút nào!Sự tích Diệp Thao và Hách Quang Quang ở bên trong phòng "kích tình" không lâu liền truyền đi xôn xao, chứng cớ chính là đôi môi sưng đỏ như vừa ăn hạt tiêu của Hách Quang Quang, còn có nàng không ra khỏi cửa và bộ dáng "xấu hổ" cự tuyệt gặp khách, chuyện này là bọn Như Lan len lén truyền ra ngoài.
26 Mắt cá chân Hách Quang Quang sưng thành bánh bao, chỉ có thể nghỉ ngơi trong phòng, bên trong trang có Hạ đại phu y thuật rất tốt, cho Hách Quang Quang thuốc cao, bảo mỗi ngày sau khi bôi thuốc xong Hách Quang Quang xoa bóp nửa canh giờ, làm đúng hai ngày sau đó liền khôi phục.
27 Bên kiệu, lúc Ngụy triết nhìn thấy Hách Quang Quang trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tai sáng, sau khi quan sát Hách Quang Quang mấy lần liền dời tầm mắt.
28 Sau khi ăn xong, dưới sự dẫn dắt của hạ nhân, Hách Quang Quang đi đến chỗ ở của Dương thị, cơm tối nàng dùng ở trong phòng, bởi vì nàng là "thiếp", thân phận thấp kém, còn chưa đủ tư cách dùng cơm cùng một phòng với bọn người Diệp Thao, vì vậy cho tới bây giờ Hách Quang Quang còn chưa gặp qua Dương thị.
29 Ban ngày, Hách Quang Quang hỏi Như Lan ban đêm có thể có trộm xuất hiện không, Như Lan nghi ngờ lắc đầu nói không có, tưởng là có trộm thật, còn lo lắng hỏi Hách Quang Quang có mất thứ gì hay không.
30 Từ phòng Dương thị về Hách Quang Quang vẫn ngây ngô ngơ ngác, dùng cơm rửa mặt rồi lên giường xoa chân cũng không yên lòng, nha hoàn nói chuyện cùng nàng cũng thường thường hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong đầu nàng tất cả đều là về mẹ nàng và Ngụy gia.
31 Diệp Thao nổi giận đùng đùng mang Hách Quang Quang vào trong phòng, “phanh” một tiếng đóng cửa phòng lại, chặn đám người Như Lan bên ngoài. Hách Quang Quang bỗng thấy không ổn, bị quăng tới trên giường bèn dùng chân lăn đến trong cùng, hai tay ôm chặt che trước ngực bày ra tư thế phòng bị, cảnh giác hỏi: “Ngài muốn làm gì?”“Ta muốn làm gì? Ta phát hiện chỉ nói mà không làm gì khiến người nào đó càng ngày càng không biết nghe lời!” Diệp Thao sa sầm không chút chờ đợi nghiêng mặt áp sát lên người Hách Quang Quang, một tay giữ chặt hai tay nàng, cúi đầu hung hăng hôn xuống môi nàng.
32 Hách Quang Quang đi tới Kinh Thành đã được ba ngày, nàng được an bài ở trong biệt viện Ngụy Triết, biệt viện này là Ngụy Triết mua bằng tiền riêng từ hai năm trước, cho nên người của Ngụy gia sẽ không quá chú ý tới nơi này.
33 Hách Quang Quang lại đi tửu lâu đó, để tiện cho việc dễ dàng lắng nghe nên đặc biệt đến sớm để chiếm chỗ tốt, nghĩ đến hôm nay có thể biết rõ chuyện của mẫu thân, đêm hôm trước nàng kích động đến không ngủ được.
34 ~Tặng các nàng nhân ngày mưa gió của đông Hà Nội. Thời tiết thế này chỉ nằm trong chăn ôm điện thoại là hạnh phúc nhất thôi. *run cầm cập*~"Ai yêu, eo của ta.
35 Nhìn thấy một phu nhân trong phòng, Hách Quang Quang không khỏi sửng sốt. “Đây là lão phu nhân, cô nương còn không mau tới bái kiến. ” Ma ma đi trước dẫn đường thấy Hách Quang Quang vẫn ngơ ngác đứng đấy, mở miệng thúc giục.
36 Mắt Hách Quang Quang từ từ thích ứng bóng tối, mở to hai mắt trừng mắt nhìn nam nhân đè trên người nàng, cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, nàng dĩ nhiên biết trong lời Diệp Thao là chỉ cái gì, nếu nàng dám có ý đồ chạy trốn trong tay hắn sẽ phải dùng trinh tiết tới "thừa nhận sai lầm".
37 Gả cho Ngụy Triết? Hách Quang Quang bị dọa cho thật kinh hãi, vừa mới đến Tướng phủ một ngày mà cảm giác như đã một năm, nơi này quy củ nhiều quan hệ người người phức tạp nàng nghĩ thôi đã muốn đau đầu, nếu như thật sự gả vào cả đời sống trói buộc trong này làm sao còn có tự do chứ? Huống chi lúc Hách đại lang còn sống vẫn luôn muốn nàng cách xa người Ngụy gia, nếu thành dâu Ngụy gia thì thật có lỗi với cha nàng!“Tướng gia, lão phu nhân, chuyện này nghĩa huynh đã biết chưa?” Hách Quang Quang cẩn thận từng li từng tí hỏi, nàng không cảm thấy thái độ của Ngụy Triết với nàng giống tình cảm nam nữ, nhiều lắm chỉ là sủng ái chăm sóc của huynh muội thôi, nhị lão đã từng hỏi một người khác trong cuộc chưa?“Còn chưa nói, thông báo với ngươi trước, đợi tối sẽ nói với thằng bé cũng không muộn.
38 Diệp Thao cưỡi ngựa rất nhanh, một tay ôm chặt hông của Hách Quang Quang, một tay khống chế cương ngựa, trên mặt không mang theo chút áy náy nào, có chỉ là tràn đầy nhất định phải được.
39 Người làm vừa mới nói xong, Ngụy Triết đã mang theo hơn mười thị vệ quần áo chỉnh tề xông vào. “Diệp Thao, uổng cho ta vẫn kính ngươi như quân tử, ai ngờ lại là kẻ tiểu nhân, giao Quang Quang ra đây!” Sắc mặt Ngụy Triết cực kỳ khó coi so với Diệp Thao mặt mày hớn hở đúng là chênh lệch rõ ràng.
40 ". . . . . . Nằm mơ giữa ban ngày. " Hách Quang Quang chế nhạo, không cho Diệp Thao- đáy mắt mỉm cười khuôn mặt xem ra vui vẻ, chút mặt mũi nào mà cự tuyệt.