21 -"Nếu bây giờ em đồng ý thì mình sẽ làm điều gì đầu tiên?"
Cô hơi nghi hoặc rồi quay sang nhìn anh. Anh có vẻ như rất bình tĩnh chỉ ôm cô siết chặt vào lòng, cảm giác mơn trớn dễ chịu, từng động tác nhẹ nhàng đến những lớp da trắng mịn.
22 -“Người không thương được em thì hãy để anh thay thế cho người đó. ”
Lời nói của anh lúc nào phát ra cũng có đôi chút nhẹ nhàng nhưng lại có ấn tượng sâu sắc lắng đọng đến tận con tim.
23 Cảm giác nóng nóng, lạnh lạnh của anh cứ truyền ra mãi không dứt, trong cơn mê man anh vẫn luôn thầm gọi tên cô. Tự dưng thấy mình có lỗi vô cùng, sao lại để anh như thế chứ? Anh bị như vậy làm cho cô đau lòng biết bao nhiêu, phải chi cô biết sớm điều này thì đâu để anh ra như thế.
24 Thư ký?
Tại sao anh lại cho cô làm chức vụ ấy chứ? Có phải, nếu cho cô làm thì mọi người sẽ nghĩ vì anh tôn trọng người nhà mà cho làm công việc dễ dàng, nhanh lên như vậy không? Hay sẽ nghĩ cô theo nhiều hướng tiêu cực khác?
Cô im lặng hồi lâu rồi lại băn khoăn nhìn anh.
25 Chiếc xe hàng hiệu Range Rover thân thuộc vừa mới đỗ ở trước cổng của công ty thì biết bao nhiêu ánh nhìn của nhân viên đều hướng về đó.
Không phải là khác lạ hay độc đáo gì mà là hôm nay chiếc xe lại có hai người ngồi trong đó.
26 -"Nếu em đã quyết định như thế thì anh đành chấp nhận nhưng hãy cho anh hỏi một câu duy nhất thôi, được không?"
Trong những tiếng bước chân nhẹ nhàng được phát ra ở trước mặt anh khi nghe thấy thì bỗng dưng hoà vào giọng nói mà trở nên tắt hẳn.
27 Ăn xong bữa, cô đành chia tay với người bạn thân của mình để vào công ty. Sau lần đó, cô biết được Freya đang công tác tại viện nghiên cứu ngành Y khoa ở trung tâm thành phố.
28 -“Alo, cô đang ở đâu?”
-“Alo,. . . ”
Tín hiệu điện thoại đã kết nối nhưng bên kia lại không trả lời làm người đàn ông bên đầu dây không khỏi lo lắng.
29 Một tuần trôi qua nhưng cô vẫn chưa có một dấu hiệu nào tốt, tình trạng sức khỏe thì chỉ nghe càng ngày càng yếu hơn thôi. Thật sự, khi nghe tin này, Khải Minh rất buồn, suốt ngày không ăn uống gì cả chỉ nằm cạnh bên giường của cô mà nhìn thôi.
30 -“Cô không nhìn đường sao?”
Hà Lâm tức giận nhìn vào áo của mình đang bị màu của cà phê bám lên cùng với sức nóng của nước nên anh không thể nào chịu nổi.
31 Ngày mùa đông có mưa phùn đảm đạm, cái lạnh của từng hạt sương cứ bám dính lấy người qua đường làm nó ngắm vào da thịt thật cảm thấy lạnh buốt.
5 giờ sáng.
32 Tối hôm ấy, khi anh tỉnh giấc thì đã chợt thấy cô nằm bên kia giường nhìn mình rồi. Cảm giác vui lắm khi mà biết cô được bình an. Không hiểu sao bây giờ gió bên ngoài đang khẽ đưa rất lạnh nhưng anh vẫn cảm nhận mình rất ấm áp nữa.
33 Ngày hôm ấy, mọi thứ xung quanh căn phòng dường như cảm thấy rất trống vắng, cành hoa bằng lăng tím còn đung đưa trước khung cửa sổ, gió thoảng đưa nhẹ nhàng khiến bóng dáng hai người bên trong rất dễ chịu.
34 -"Em không tin đâu, anh đừng nói nữa, ra ngoài, ra ngoài nhanh đi!"
Cô nói lớn làm cho anh càng thêm cắn rứt bản thân mình. Thật sự, anh không muốn làm như vậy với cô một chút nào cả, đều chỉ tại vào ngày hôm đó, Hà Lâm đã đến gặp anh ngay tại phòng hồi sức.
35 -"A. . . Đau quá anh ơi!"
-"Em có sao không?"
Người đàn ông đó vừa đỡ người phụ nữ kia dậy vừa quay mặt sang nói rất to, như là cô đã làm gì sai rất lớn vậy.
36 -"Đã không biết tên thì giới thiệu sau vậy, khi nào ra viện chắc mình sẽ đi lại được nhiều!"
-"Ừ!"
Ngồi một hồi lâu trên băng ghế đá của vườn hoa bệnh viện, cả hai người không biết nói gì với nhau nên đành im lặng.
37 Tiếng chuông điện thoại lại bắt đầu reo làm cho cô phải cắt ngang cuộc trò chuyện của mình.
-"Alo?"
-"Cô đang ở đâu thế? Có người đang nổi giận lên vì cô ở bệnh viện này, mau đến đây nhanh giúp chúng tôi với ạ!"
-"Được rồi, cô khuyên người đó chờ tôi một chút nhé!"
-"Vâng!"
.
38 -"Xin lỗi, vì đã làm anh lo lắng!"
Cô vừa nói xong định rời ra ngoài cho anh nghỉ ngơi thì bỗng dưng có một lực nào đó thật mạnh kéo cô quay người lại ngã xuống giường.
39 Nói rồi, anh bước vào bàn làm việc của mình bắt đầu cho công việc. Còn cô thì cứ ở một mình ngồi trên ghế sofa chẳng để làm gì.
-"Có cần em phải làm gì không?"
-"Anh khát nước, chắc có lẽ cần ai đó lấy giúp ly cà phê.
40 Khi mọi thứ vừa chuẩn xong, Lục Nhi được y tá đưa vào phòng phẫu thuật. Cánh cửa chợt khép lại làm cho Vũ Anh vô cùng lo lắng. Trước khi thực hiện điều này, anh đã hỏi bác sĩ rất kỹ, tuy việc chữa trị này không có gì gây nghiêm trọng nhưng nó không thể làm cho anh được yên tâm: "Anh đừng lo, não của cô ấy được nuôi nhân tạo trong hai năm nay vẫn rất tốt, giờ chỉ đủ điều kiện ghép vào nữa thôi! Chắc chắn với anh, sẽ không xảy ra sự cố! Nhưng ngoài ra, một tình trạng mà tôi nghĩ có thể xảy ra, chỉ tùy vào cô ấy có muốn nhớ về những chuyện ngày xưa hay không mà thôi, nếu cô ấy muốn nhớ thì trí nhớ có thể phục hồi nhanh hoặc là.