21 Chương 21: Hãy để hai chúng ta quên nhau đi Nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời Tịch Nhan, chính là không thể học cùng trường đại học với Tô Hàng. Tô Hàng không hổ danh tư chất hơn người, thi đỗ vào trường đại học X ở Bắc Kinh, niềm ao ước của bao người, còn cô thất bại tronng kỳ thi tốt nghiệp, giấc mộng Bắc Kinh không thành, đành chuyển tới một học viện sư phạm không mấy tiếng tăm của tỉnh.
22 Chương 22: Hữu sinh chi niên, oan gia ngõ hẹp Cao ốc Liên Y tọa lạc trên con phố sầm uất ở trung tâm thành phố, tòa nhà kiến trúc châu u 24 tầng, mang phong cách hiện đại.
23 Chương 23: Tình yêu và hẹn ước vĩnh cửu Thế nhưng quá trình đó lại gián đoạn mất mười tám năm. Anh không còn là Kiều Dật năm xưa, cô cũng không còn là Đỗ Tịch Nhan khi ấy.
24 Chương 24: Nụ hôn hẹn thề Tịch Nhan biết mình đang nằm mơ. Trong giấc mơ, Tịch Nhan lại trở về nhà ông nội, trở về khoảng sân nông gia biệt lập ấy. Kim ngân hoa quấn quanh hàng rào tre, hoa từng chùm, từng chùm nở.
25 Chương 25: Nửa băng hà, nửa liệt hỏa Lúc Trác Thanh Liên trở về nhà, đã là hơn mười giờ đêm. Phòng khách đèn điện sáng trưng, Thanh Y và Phó Liêm đều có mặt, đang ngồi uống cà phê, chuyện phiếm với bố mẹ.
26 Chương 26: Chi tử không lời, ngát thơm trăm bước Chiều hôm ấy, Trác Thanh Liên lần đầu tiên xuất hiện ở trường trung học Dật Dương để tham gia một trận bóng rổ.
27 Chương 27: Hiến pháp ba chương Tịch Nhan đứng trên ban công, lúc này đã hơn hai giờ sáng. Ban ngày ngủ nhiều quá, đâm ra giờ chẳng buồn ngủ chút nào.
28 Chương 28: Lần đầu tiên gặp nhau, như người quen ngày cũ Trác Thanh Liên và Tịch Nhan bước vào quán mỳ kéo Lan Châu. Nhìn anh sơ mi trắng muốt, cử chỉ sang trọng ngồi dưới ánh đèn lù mù, quán xá sơ sài, Tịch Nhan cảm thấy mình như đang “phung phí của trời”.
29 Chương 29: Số phận đã định chúng ta sẽ yêu nhau Ở bên Trác Thanh Liên, Tịch Nhan cảm thấy dường như 26 năm qua mình đã sống hoài sống phí. Cô thậm chí còn hoài nghi, có thật là mình đã từng yêu? Năm mười bốn tuổi gặp Tô Hàng, từ đó ngưỡng mộ anh, để vầng hào quang quanh anh khiến mắt mình nhức nhối, cố với mãi tới khi cổ mỏi nhừ vẫn không chịu buông.
30 Chương 30: Ngày kỉ niệm một tháng Trác Thanh Y trở về nước sau tuần trăng mật, phát hiện ra một Trác Thanh Liên hoàn toàn khác. Anh của trước đây, vầng trán lúc nào cũng có chút gì u ám, cả vẻ cô đơn không sao xóa hết.
31 Chương 31: Em phải cảm ơn anh đã cho em thời gian để yêu Tống Anh đưa Tịch Nhan về, lái xe đến tận cổng khu nhà. Tịch Nhan xuống xe, vẫn chưa yên tâm, dặn đi dặn lại: “Đường đi phải cẩn thận, cậu uống nhiểu rồi, không được vượt đèn đỏ đấy”.
32 Chương 32: Chỉ cần người ấy xuất hiện, anh sẽ chỉ nhận phần thua Tịch Nhan bước lên nhà, khẽ khàng mở khóa, rồi rón rén bước vào. Trong phòng tối đen một màu, tưởng mọi người trong nhà đều đã ngủ.
33 Chương 33: Hóa ra anh cũng ở đây Từ hôm Trác Thanh Liên đi Thượng Hải, không hẹn hò, từng ngày của cô trôi qua trong nhàn rỗi. Tịch Nhan ngoài những lúc cùng Tống Anh đi dạo phố cho khuây khỏa, đa số thời gian đều là ở nhà.
34 Chương 34: Nỗi sợ hãi ngọt ngào Nam nữ trưởng thành, qua lại một thời gian nhất định, sẽ phải đi gặp mặt bố mẹ đôi bên, rồi bàn chuyện cưới hỏi. Tịch Nhan hiểu rõ ý nghĩa quan trọng của việc đi gặp bố mẹ Trác Thanh Liên lần này, mặc dù cảm thấy có chút đường đột, bởi dẫu sao hai người cũng mới qua lại được một tháng, nhưng nếu làm thế có thể giúp Trác Thanh Liên an tâm, cô sẵn lòng thỏa hiệp.
35 Chương 35: Cùng người mình yêu, làm những điều vui vẻ “Cái gì cơ? Con và Trác Thanh Liên đang yêu nhau?”. Tịch Nhan vừa đem chuyện cô qua lại với Trác Thanh Liên kể ẹ, bà không khỏi kinh ngạc gào lên, không thể tin nổi, “Mẹ không nghe nhầm đấy chứ?” Tịch Nhan vẫn bình thản như không: “Thứ bảy tuần này, bố mẹ anh ấy đặt tiệc tại khách sạn, mời bố mẹ đến bàn bạc về chuyện hôn sự của hai đứa”.
36 Chương 36: Người vợ như thế, chồng còn cần gì? Giữa ngày đông khô hanh, lạnh lẽo, hai người bắt đầu dọn về sống chung. Mỗi sáng thức dậy, Tịch Nhan nhìn người đàn ông nằm bên, trong lòng trào dâng một xúc cảm dịu dàng, cảm thấy mình thật hạnh phúc, cứ như đang nằm mơ vậy.
37 Chương 37: Anh sao có thể không yêu em được Tịch Nhan lên mạng thường hay gặp “Nhất Diệp Quy Hàng”, lần nào cũng vậy, chỉ cần thấy cô trực tuyến, đối phương ngay lập tức vào tìm cô nói chuyện.
38 Chương 38: Khi tình yêu đã là dĩ vãng Năm năm trước rời xa nơi góc bể chân trời, bặt vô âm tín, bỗng chốc, đứng sờ sờ ngay trước mắt Nước cờ này của Tô Hàng khiến Tịch Nhan trở tay không kịp.
39 Chương 39: Quyết không từ bỏ dễ dàng Diệp Quân cố ý sắp xếp cho Tịch Nhan ngồi cạnh Tô Hàng, cô nghe theo ngồi xuống, cố gắng thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế.
40 Chương 40: Người may mắn nhất Tịch Nhan vội vã xuống lầu, chiếc xe Benz màu đen đậu ngoài cửa khách sạn. Không đợi cô bước tới, cửa xe đã bật mở. Cô nhanh chóng ngồi vào ghế trước, đóng cửa xe.