21 1.
Tôi ôm trong tay mấy cuốn sách vừa mới mua, chen chúc trong đám người xa lạ đụt mưa. Xe trên đường đổ dồn lại, nửa bước cũng khó dời đi, xem ra Hàn Tinh Vũ đến muộn rồi.
22 5.
“Là em sao?” Anh nói.
Khi vừa nghe thấy giọng của tôi qua điện thoại, Lâm Phương Văn có vẻ rất hớn hở.
“Tôi vừa nghe bài hát ‘Hướng hoa nở’.
23 9.
“Chỉ có đôi tay mới có thể làm ra hương vị của tình yêu. ” Mẹ của Dư Bình Chí nói.
Tôi ở trong phòng bếp của bà, cùng bà học làm bánh quy chocolate.
24 11.
Cửa hàng bánh mì ở tầng hầm bách hóa Sùng Quang sắp đóng cửa, tôi cầm hai chiếc bánh Canelé cuối cùng đi thanh toán.
“Bác có thể cho con biết, loại bánh ngọt này làm thế nào không?” Tôi hỏi bác lớn tuổi phụ trách thu tiền của cửa hàng.
25 14.
Thẩm Quang Huệ khóc thảm thiết như ruột gan đứt từng khúc. Tôi không ngờ cô ấy lại khóc, không phải cô ấy rất muốn Lão Văn Khang chết sao? Nếu như có một điều ước cho cái chết của ông ta, cô ấy ước gì ông ta rớt xuống, chết chìm trong một hố phân.