21 Phụ nữ nhớ dai, thù dai – hẳn ai cũng nghĩ thế. Nhưng thực sự là bộ não của phụ nữ giống nam giới: nặng khoảng một cân rưỡi có lẻ, chứa hơn một trăm tỉ nơ-ron thần kinh.
22 Năm 2 đại học, Hoa Ngọc Linh có bạn trai – một tình yêu chính thức và đàng hoàng, không phải kiểu yêu đương chíp hôi của thời học sinh. Chính thức và đàng hoàng nghĩa là anh chàng (hoặc cô nàng) có thể thông báo với mẹ mình như vầy: “tối con không ăn cơm nhà đâu, đi ăn với bạn gái (hoặc bạn trai) nhé!”.
23 Công cuộc cưa cẩm Hoa Ngọc Linh của tôi không giới hạn trong học đàn, nấu ăn hay chuyện khó nói liên quan tới nhà vệ sinh. Năm ba đại học, Linh ngày càng trưởng thành, còn tôi cứ chạy theo sự trưởng thành của em trong một hành trình dai dẳng chẳng có hồi kết.
24 Hiếu thắng là con dao hai lưỡi. Nó có thể đem lại cho người ta sự kiên trì không tưởng, nhưng cũng khiến họ sợ thất bại. Khi thất bại tới, kẻ hiếu thắng ngã gục như một cây đại thụ bị bật gốc, tức là đổ dần dần, sau đó nện uỳnh xuống mặt đất và không bao giờ đứng dậy được.
25 Bốn năm đại học của tôi kết thúc. Tôi đã học được nhiều điều, đạt được nhiều thứ, tiếc nuối cũng không ít. Nhưng điều khiến tôi tiếc nhất là Hoa Ngọc Linh.
26 Hồi đầu năm, trong một buổi café trà đá, tôi và mấy thằng bạn có bàn luận chuyện Nick Vujicic sang Việt Nam. Ba đứa chúng tôi mỗi người một ý kiến riêng; tôi nghĩ anh ta muốn cổ vũ động viên những người đồng cảnh ngộ, thằng Choác thì nghĩ anh ta chỉ cố kiếm tiền, còn thằng Xoạch quả quyết nếu sinh ra ở Việt Nam, có lẽ giờ này Nick Vujicic đang lăn lộn bán vé số trên vỉa hè.
27 Bình luận khen chê trên mạng vốn dĩ vô thưởng vô phạt, tôi cũng đã qua cái tuổi ham hố danh tiếng ảo. Nhưng như gã Hô từng nói: không việc gì phải quan tâm tiểu tiết, nặng đầu.
28 Đọc xong, tôi im lặng hồi lâu, bên tai vẫn văng vẳng bài hát Time like these của Foo Fighters. Tôi bèn lên facebook, không phải nói chuyện với thằng Choác mà hỏi Gabietbay: “Này Tôi hỏi tí Mấy năm trước, cái kỳ thi vẽ ấy Ông có biết tại sao tôi được cho thi trở lại không? Hồi ấy tôi không vào diễn đàn nên không biết” Gabietbay trả lời: “À có Hồi ấy có một đứa hâm mộ tranh của ông Nó lập thread xin ban giám khảo cho thi lại Mấy đứa ghét ông nhảy vào chửi nó ghê lắm Nhưng thằng đó lì vãi Cãi nhau tay bo từng thằng một luôn Cái thread dài cả trăm trang cơ mà Được vài tuần thì nghe đâu một người trong ban giám khảo đọc được cái thread ấy Rồi xem xét cho ông thi lại” Tôi vội vàng đánh máy: “Ông nhớ tên nick thằng đó không Cái thread đó đâu?” Gabietbay trả lời: “Lâu quá rồi, chẳng nhớ đứa nào lập nữa Cái thread chửi nhau nhiều quá nên mod xóa rồi Không lưu cả trong cache luôn Hồi ấy tôi còn làm mod nên biết được nhiều chuyện vui lắm :)) Nhưng đúng là nhờ cái thread ấy Nên ông được thi lại Nhưng sao tự nhiên hỏi thế?” Tôi tựa lưng vào ghế và không trả lời Gabietbay nữa.
29 “Học đi, bả đang nhìn mày kìa!”. “Ờ ờ, chán quá!”. “Tết mày có về quê không?”. “Chắc là có! Mày về không?”. “Không, chán lắm! Ở quê có gì chứ? Trên này có điện tử, vui hơn! He he!”.