101 Trong khi Xuân Đức dưới sự trợ giúp của hệ thống kết nối với mọi người ở Ác Ma Điện tại Ma Long Đại Lục, khi mọi người đang bàn việc trao đổi tình hình gần đây thì không gian chấn động nhẹ một cái, một tên tiểu mập mạp xuất hiện la to
"Điện Chủ ca ca, tiểu Nguyệt ở tiệm cầm đồ hình như gặp được thứ tốt cần người tới xem một chút".
102 Trong khi mọi người đang tất bật, nhốn nháo đi mua sắm thì Xuân Đức đã trở về trong không gian vong linh, vẫn như mọi khi trước khi gặp lão hệ, hắn lấy ra cái ghế nằm đặt dưới Hắc Ám Ma Thụ rồi hắn nằm xuống và đi gặp lão đồng bọn.
103 Việc cho mấy cục đá hấp thu máu huyết trải qua 13 lần mới tạm dừng, bây giờ mấy cục đá đã nhiễm lên một màu huyết sắc. Nhìn 10 cục đá trên bàn Xuân Đức hài lòng cười cười, khi hắn bỏ trang bị của mình vào thì thấy tỷ lệ khai quang thành công lên 30% cục sơ cấp 50% cục trung cấp khi lên +1 khai quang.
104 Mấy lão già thấy Xuân Đức khách khí vậy thì càng có mặt mũi đạo:
" Chúng ta muốn còn không kịp nữa là khi nào Điện chủ tới nơi nghèo hàn của chúng ta, mà không biết Điện Chủ có việc gì muốn nhờ chúng ta giúp đỡ".
105 Đội ngũ mấy vạn người khiến cho cái phi thuyền to đùng này cũng chật chật, nhưng chật trội là chỉ dành cho bọn môn đồ cấp thấp thôi chứ cấp bậc tinh anh trở lên thì cả đem cả dòng họ vào ở cùng cũng không sao, vì người của Xuân Đức là ít nhất nhưng cũng có 1 khu vực riêng nên có người xin được đứng ké.
106 Trên đài trận chiến vẫn tiếp tục chiến đấu kịch liệt, tiếng thét chiến đấu liên tục, nhưng trong mắt Xuân Đức mấy tên này cứ hey hey, hự hự như đóng kịch câm vậy, chẳng hay bằng đánh nhau đường phố của Việt Nam ấy chứ.
107 Cô gái này là một con tử linh sinh vật mà Xuân Đức đã dùng làm tiếp viên ở cửa hàng bán thánh khí, chẳng qua bây giờ cho nàng thêm một bộ thánh khí cấp 2 mà hắn tiện tay lấy ra mà thôi.
108 Nhìn thấy cả vài vạn người căm phẫn mà không dám nói gì, hắn biết bọn này chỉ là trang cho có hình thức thôi,hắn lại nhớ tới khi ở nguyên thế giới lúc hắn còn làm ở một công ty bị cấp trên đổ tội cho việc kê khai sai ngân sách, công quỷ,đám đồng nghiệp lúc đó cũng như những người bây giờ giả vờ mèo khóc chuột, thực ra trong lòng thì đang hả hê nhìn cuộc vui mà thôi.
109 Cái gì rồi cũng sẽ qua, người ta tiệc vui chóng tàn thì sự không vui nó cũng như vậy, chỉ cần thời gian là sẽ nhạt nhòa rất nhanh mà thôi.
Không biết qua bao lâu, có thể 4-5 ngày gì đó Xuân Đức cũng không thể xác định được, hắn bị Thiên Tuyết đánh thức, nàng thông qua tâm linh không gian gọi hắn dậy và thông báo là đã đi tới bên ngoài bí cảnh.
110 Một loạt những sợi xích màu huyết hồng có một liêm câu gắn liền lao nhanh về các linh hồn đang bỏ chạy tán loạn, tuy đã cố gắng không gây ra sự chú ý nhưng với cái hình ảnh bắt mắt và sự nguy hiểm mà nó phát ra thì gần như cả một khu vực lớn ai cũng biết.
111 Những sinh vật đi ra từ cửa không gian vẫn đang không ngừng đi ra, chúng tụ với nhau thành từng khu vực lớn, từng đàn, từng đàn. chật cứng cả một khu vực thiên địa.
112 Sau khi tỉnh lại hắn thông báo cho mọi người tại chỗ tu luyện,còn hắn có chút việc nên trong vài ngày không tại bên mọi người. Thật ra thì do một phút bồng bột bây giờ hắn đang chịu hậu quả, cơ năng thân thể giảm mạnh, không muốn ai nhìn thấy cảnh hắn khóc lăn lộn như đứa con nít nên mới lấy lý do như vậy.
113 Ngồi tưng tưng hắn lại xem cá nhân thông tin. Dù hôm nào hắn cũng xem thông tin cá nhân, nhưng nhìn nhiều như vậy vẫn cảm thấy thích thú, sự mạnh mẽ tăng nhanh chóng theo thời gian làm con người ta cảm thấy hưởng thụ và khoái cảm.
114 Nhìn một cô gái xinh như thiên thần khóc ngay trước mắt, hắn cảm thấy đó là chuyện tự nhiên, buồn thì khóc thôi, qua rồi sẽ nín. Chờ nàng khóc cho sướng xong thì hắn lại nhạt nhạt mà nói.
115 Để tăng thêm mùi vị hắn bỏ thêm chút gia vị vào trong nồi, một mùi hương hấp dẫn bay ra làm hắn nuốt nước bọt ực. . . ực. . .
Dưới bàn tay lành nghề của hắn, gần chục quả tim to bằng nắm tay có mùi vị hấp dẫn đang nằm trong một cái đĩa lớn.
116 Xuân Đức cũng nhìn theo hướng mọi người nhìn thấy một chim to lớn bốc lên hỏa diễm màu đen, đầu thì như con rắn, thân giống đại bàng, đuôi lại như mấy con ngựa, nhìn dị không thể dị hơn.
117 Vì sao cười ư, khà khà, bảo bối gì cũng là của hắn, người biết điều thì hắn có thể cho vài món gọi là làm quà cho ba mẹ, còn không biết thời thế hắn không ngại làm thịt mấy người đó dùng cho bữa tối.
118 Theo một đường trà đạp người đi trước và cơ quan thì 2 người đã thành công đứng trước một lăng mộ nhỏ hơn. Trong khi hai ngươi đang chưa biết phải làm gì tiếp theo thì có một hư ảnh hiện ra và nói:
" Chúc mừng hai người các người thành công thông qua khảo hạch của ta, vật phẩm ở trong hộp là thứ các ngươi cần "
Cầm cái hộp ngọc bên trong ngôi cổ mộ nhỏ ném qua cho Thanh Trúc hắn nói " dùng ngay và luôn đi, cái này cũng chỉ nâng lên tâm cảnh chả có mẹ gì đáng tiền "
Thanh Trúc lần đầu tiên thấy có người không cần thần cách, nàng rất ngạc nhiên, nhưng bảo vật nơi tay nàng cũng không do dự mà lấy ra một viên có ánh sáng chói mắt từ trong hộp mà đặt trong lòng bàn tay từ từ hấp thụ
Thời gian đang chậm chạp đi qua, đang lúc Xuân Đức chán gần chết nhắm mắt nằm ngủ thì nghe được tiếng hét thảm của Thanh Trúc, mở mắt ra thì thấy một đoàn khói đen bao trùm lấy cô ả, từ bên trong phát ra tiếng cười sặc sụa.
119 Nhìn thấy một đám hổ báo cáo chồn nhảy ra cắn vồn, hắn thấy mấy thằng này lạ lạ chả biết là từ khi nào hắn lại gây với mấy con gà công nghiệp này, hắn rất vô tội nói " ta với các ngươi có thù oán sao? ta với tiểu Trúc đi cùng nhau suốt đã gặp các ngươi bao giờ đâu, làm sao có thể đả thương các ngươi được chứ?"
Thanh Trúc bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo, nàng còn nói thêm " hai người chúng ta luôn cùng nhau chưa từng gặp qua các ngươi à "
Kiêu Thiên Phong nhận thấy có điều gì không đúng ở đây, lại làm ra vẻ người lịch sự tên này chắp tay nói " Xin hỏi các hạ là người nào?"
Xuân Đức thấy vậy lập tức quàng vai Thanh Trúc tự mãn nói " Hè, giờ các ngươi mới chịu hỏi, cho các ngươi biết cũng không sao, nói cho các ngươi là đại ca của nàng, tuy không cùng phụ thân nhưng cùng một ông nội, các ngươi muốn kết với nàng làm đạo lữ đầu tiên là qua cửa của ta đã "
Thanh Trúc bên cạnh thì trợn trắng mắt khinh bỉ, cái tên này lại làm đại ca của nàng khi nào à, còn cái gì ai muốn làm đạo lữ của nàng cần qua kiểm duyệt của người này cơ chứ, thật đúng là không biết liêm sỉ, người đâu mà kì quặc.
120 Đánh cướp chỉ bắt đầu không biết từ khi nào, nhưng việc rút lui thì mọi người ai cũng thấy, tất cả bảo vật khi được mọi người lấy ra đặt trước mắt thì đồng loạt biến mất, cả cái Huyết Bia khổng lồ và cả cô gái như thiên sứ và ác ma kia nữa, mọi thứ như chưa từng xuất hiện, không một vết tích cứ như vậy tan biến vào hư không.