Cảm Ơn, Vì Đã Đến Bên Em Chương 22
Chương trước: Chương 21: Lại Đụng Độ Hotboy
Nói rõ ra thì hôm nay cũng không có gì gọi là đáng để kể cả, mọi việc vẫn vậy, đi theo quỹ đạo của nó. Trường vẫn yên ắng như thường ngày, tất nhiên là không yên hẳn vì cái lớp siêu siêu quậy của nó. Cái giọng như ráp đến 5,6 cái loa của bà cô giám thị vẫn cứ oan oan lên. Cái đám "siêu cấp vô địch quậy" kia thì cứ chọc cho bà cô tức từ lần này đến lần khác. Hôm nay lịch học cũng nới lỏng ra hơn vì không có tiết học "thần thánh" đã đưa bao nhiêu người từ thế kỉ này đến thế kỉ khác đi sâu vào giấc ngủ kia.
Thời gian cứ thế trôi đi, không nhanh cũng không chậm, đủ để một con ốc sên đi hết một chiếc lá dài. Và giờ đây, khi tiếng chuông kết thúc một ngày học vất vả, đổ bao nhiêu mồ hôi công sức của các học sinh vang lên thì cũng là lúc, nó biết số tiền tiết kiệm hai năm của mình sẽ chấp cánh mà bay, không sót một đồng nào.
Nhìn cái đám nhoi nhoi lớp mình sách vở, bút thước đã cất sẵn hết vào cặp, giày dép gì cũng đã mang đâu vào đó mà nó thấy rùng mình, không dám nghĩ đến cái viễn cảnh tụi này hành hạ cái túi tiền thương yêu của nó.
Cô xem xét một hồi, thấy lớp đã dọn sách vở xong thì cho ra về. Chưa kịp bước chân ra khỏi chỗ là nó đã bị một đám bu vào, lôi đi sềnh sệch không thương tiếc, đã vậy còn hát rất chi là vui tươi nữa chứ.
- Ây tụi bay, hát bài cho đời nó đẹp coi.- một thằng con trai nói
- Ok, hát bài gì?- một bạn nữ lên tiếng.
- Tại vì anh thôi, yêu say mê nên đôi khi quá dại khờ....- Thằng con trai đó bắt nhịp.
- Nhắm mắt ơ thờ anh không muốn lạc vào trong nỗi đau này. Phía trước bây giờ ai đang nắm chặt bàn tay của em vậy?.....- Cả lớp đồng thanh hát.
Cái bài hát Chúng ta không thuộc về nhau của Sơn Tường ATM (ai là Sky của Sơn Tùng thì cho xl nha, mình không cố ý nói xấu thần tượng của các bạn) cứ thế cất lên - đây cũng là bài hát "thần thánh" của lớp nó, mặc dù sự thật là không có đứa nào hâm mộ Sơn Tùng cả, và cái người bày đầu ra những bài hát chất hơn cả chữ "chất" ấy chính là Huy, cái anh chàng bắt nhịp hồi nãy và cũng là thằng quậy hơn cả giặc trong lớp. Nó không cất nổi tiếng với cái đám này, thật là, kinh khủng, quá kinh khủng rồi! Chưa gì mà đã thấy một làn "ám khí" to bằng đám mây đậu trên người nó rồi. Khổ thân con bé!!
***
Trời cũng đã sụp tối, thành phố vào ban đêm nhộn nhịp hơn hẳn, người xe qua lại tấp nập không ngừng nghỉ. Ngay một quán trà sữa nổi tiếng giữa trung tâm thành phố, nhiều tiếng động kì lạ phát ra làm ai cũng phải ngoái lại nhìn. Quán trà sữa này cũng như bao quán trà sữa khác, có điều, hương vị trà sữa rất ngon cộng thêm không khí trong lành ngoài trời và giá cả rất chi là "học sinh"nên có rất nhiều người đến uống.
Cả đám lớp nó đang bật nhạc, nhảy múa hò hét đủ kiểu. Trên chiếc bàn được ghép bởi 4,5 chiếc bàn khác đang đầy rẫy những thứ lộn xộn, nào là thức ăn, trà sữa, bánh trái, điện thoại,... Đám con gái thì đang tụ tập lại selfie, post xì-ta-tút, đám con trai thì đứng lên bàn, lên ghế hát hò nhảy múa. Trong khi đó, lại có 3 con người chỉ ngồi im một chỗ với nhiều biểu cảm khác nhau. Nó thì vừa nhìn những thứ trên bàn, nhìn đám bạn rồi lại nhìn vào bóp tiền của mình, mặt nhăn nhó y chang mấy chú khỉ trong sở thú. Tuấn thì vừa nhìn cái đám nhoi kia, rồi lại nhìn nó mà cười không nổi. Còn hắn, không nói thì chắc ai cũng biết, ngồi mân mê ly trà sữa và nghe nhạc.
Sau một hồi được phiêu hết sức mình, cuối cùng tụi kia cũng đã thấm mệt.
- Ui, cám ơn mày vì đã đãi tụi tao nha ng
"đít" ra về, bỏ lại nó với "thành quả" của cuộc chơi không thể nào kinh khủng hơn.
- Chúng ta về thôi, mai đi học nữa.- nó thở dài nhìn cái bàn, nói với Tuấn.
- Uk, bao nhiêu để tớ trả giúp cậu.- cậu móc ví ra
- Từ, để tớ hỏi.- nó nói rồi quay vào trong, la lớn - CHỊ ƠI, CHO EM TÍNH TIỀN
Đợi một lúc sau thì một chị trông rất trẻ, có lẽ là sinh viên đi ra đưa cho nó cái bill.
- Của các em đây.
Nó cầm lấy, nhìn một lượt, mặt chuyển từ mệt mỏi sang bất ngờ. Tuấn thấy vậy thì ghé vào xem.
- Sao vậy? Có gì à?
- 1....1...1,890,000đ- nó nói, không thốt lên lời.
Tuấn nhìn theo chỗ tay nó chỉ, cái số tiền được viết to tổ bố nằm chình ình ngay cái chữ tổng cộng. Cậu nhìn nó, nó nhìn cậu, hai người nhìn nhau rồi đồng loạt mở ví tiền ra.
- Ông còn nhiêu?- nó hỏi
- 478,000đ- Tuấn trả lời - Còn cậu?- quay sang nó.
- 560,000đ. Tưởng tụi nó nhẹ tay nên mang có nhiu đây à.- nó quay sang nhìn Tuấn
- Tớ cũng vậy.
Rồi hai đứa quay sang nhìn chị gái kia, nở một nụ cười tươi rói, chị cũng cười lại. Cuối cùng, hai đứa cũng quyết định lấy hết số tiền trong ví mà đưa chị, tay run run
-Chị ơi...tụi em....còn nhiêu đây thôi, chị nhận đỡ ....ngày mai ...em trả thêm được không ạ?
Nó đưa tiền cho chị, nói mà giọng cứ run sợ chị không chịu. Nhưng chị ấy đáp lại rất tỉnh bơ, làm nó và Tuấn miệng rớt xuống tận đầu gối
- À không sao, có người đã trả cho tụi em rồi.
- Dạ??? - đồng thanh
- Có người đã trả hết rồi, các em không cần trả nữa- chị cười nói, dường như trong mắt có gì đó sáng lên kì lạ.
- Dạ, cảm ơn chị. Mà chị ơi, ai đã trả giúp tụi em vậy ạ? - nó
- Xin lỗi, người đó không cho chị nói- chị quay đi
Nó và Tuấn bước ra khỏi quán, trong đầu
Xem tiếp: Chương 23