41 Gần cuối giờ nghỉ trưa, trận đấu cầu lông ở trước phòng học vẫn đang tiếp diễn. Cố Lự từ trên bãi cỏ đứng dậy, lôi Mộc Đóa đang lười biếng đứng dậy theo.
42 Thi cuối kỳ được sắp xếp vào ngày thứ năm và thứ sáu, nhà trường chu đáo nên để cho mọi người được nghỉ một ngày.
Cả phòng ngủ của Mộc Đóa đều ngủ thoải mái đến gần chín giờ mới rời giường, căn tin rất quan tâm tới bữa sáng cho những học sinh cấp ba vẫn còn vất vả đi học.
43 Mộc Đóa trông thấy Cố Lự đợi mình ở đối diện đường cái, cô khẽ mỉm cười, mắt cũng cong lên, chầm chậm chạy đến chỗ vỉa hè, làn váy nỉ cũng tung bay trong gió, tạo thành gợn sóng.
44 Cách nhà ông bà nội một đoạn nhỏ, mẹ Mộc Đóa dừng lại để chồng đỗ xe, chiếc xe dừng ở sân đập lúa ngay cửa thôn, Mộc Đóa hiểu chuyện xuống xe cùng cha mẹ chuyển rương đồ Tết ở sau xe ra bên ngoài.
45 "Con về rồi. " Mộc Đóa tâm trạng vui vẻ nhảy lên tầng, mới mở hé cửa, tiếng chào hỏi đã vào trước.
Trên người cha Mộc Đóa mặc tạp dề, một tay cầm bó rau cần, từ phòng bếp vội chạy đến, "Về rồi à, mua một túi lớn như vậy, có nặng không?"
Nghe được con gái trở về, mẹ Mộc Đóa cũng ló đầu từ phòng bếp, liếc nhìn túi đồ trong suốt chiếu ra ánh xanh xanh đỏ đỏ, không khỏi nhắc đến, "Những thứ này nhất định đều là đồ ăn vặt không chất dinh dưỡng nên mới tăng cân như vậy.
46 Mộc Đóa mạnh mẽ nuốt xuống câu "Cố Lự, cậu thật tốt" Hai tay đeo bao tay che khuôn mặt nhỏ không thể tin, chỉ lộ ra đôi mắt to, "Cố Tiểu Hùng, cậu nhất định là đang cười.
47 Sáng sớm, đi ra ngoài vào lúc mặt trời đang rất rực rỡ, đến lúc này thì mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu. Tuy không quá chói mắt nhưng lại chiếu rọi trực tiếp vào người nên không tránh khỏi cảm giác nóng bức.
48 Mộc Đóa giương mắt nhìn thoáng qua hướng bàn tròn Cố Lự đang đi tới, thật nhanh đổi lại ánh mắt và vẻ mặt 'Tôi và anh ta không quen nhau', gương mặt nhỏ hết sức chăm chú nghe hai người phụ nữ ngồi cạnh nói chuyện nuôi con, thì ra Cố Tiểu Hùng từ nhỏ đã là một nam thần "vô vị".
49 "Tiểu Đóa tể: Mình không tức giận, chỉ vì cha mà cảm thấy giận dữ bất bình, cũng rất đau lòng. " Cố Lự không khỏi nhíu mày. Trong phòng khách vẫn rộn rã tiếng cười đùa, Cố Lự lặng yên không một tiếng động đi ra ban công, gọi điện thoại cho Mộc Đóa.
50 Mộc Đóa phiền não nói thầm xong, Cố Lự biết cô gái nhỏ của anh đang buồn lo vô cớ, "Trùng Tiêu và Phương Siêu tiến bộ có lẽ nhờ vào việc bình thường cũng được thiên vị, chứ đi học có thể yên lặng nghe giảng được bao nhiêu.