21 Linh Nhi thận trọng cầm trên tay chiếc hộp chấm bi màu đỏ, bên trên thắt một cái nơ bướm màu bạc rất đẹp đi sang lớp D4. Đám con trai dường như đã quá quen với cảnh tượng Linh Nhi ôm thứ gì đó kì lạ qua tìm Duy Phong nên đã thôi không còn huýt sáo trêu đùa nữa.
22 Thời tiết đã chuyển dần sang đông mà hương hoa sữa trên đường Bắc Sơn vẫn thật vương vấn thật nồng nàn. Vài cơn gió há rộng miệng, nuốt gọn mọi thứ có thể vào sâu trong sự se lạnh của mình.
23 Tiết hình học nặng nề của chủ nhiệm vừa kết thúc Linh Nhi liền chớp mắt quay sang nhờ Ngọc Lam viết đơn xin nghỉ học. Cô bạn ném cho Nhi một cái nguýt dài, cằn nhằn vài tiếng rồi hạ bút giống hệt nét chữ bà Mỹ Cầm – một tài lẻ khác của Lam.
24 Ngày thứ nhất. Linh Nhi vừa ấn liên tiếp lên chiếc chuông cửa vừa gọi ầm ĩ:- Duy Phong! Duy Phong! Xuống mở cửa cho em!Cô biết làm phiền hàng xóm vào lúc mờ sáng thế này thật không phải phép.
25 Ngày thứ hai. Linh Nhi chạy xe xuyên qua màn sương mỏng buổi sớm. Đường phố nằm yên trong tĩnh lặng khác hẳn với sự ồn ã, sôi động thường ngày. Mọi vật như được phủ lên một tấm chăn say ngủ.
26 Ngày thứ ba. Linh Nhi tức tối xông vào quán PS. Đám bạn Duy Phong vừa nhìn thấy cô đã cười hề hề: “Chào chị dâu”, “Chào em dâu”. Cô ném cho lũ con trai náo loạn đó một cái nhìn sắc bén, tất cả lập tức im bặt.
27 Ngày thứ tư. Trời đổ mưa nhẹ. Cơn mưa dai dẳng, lâm thâm kéo dài suốt từ đêm qua kéo theo không khí man mác buồn. Tiếng trống tan trường cất lên, Linh Nhi vội vã chạy sang phòng học của lớp Duy Phong.
28 Ngày thứ năm. Linh Nhi nhất quyết đòi Duy Phong dẫn đi xem phần cuối của loạt phim Twilight. Và không có gì là đáng ngạc nhiên khi Duy Phong cứ đeo mãi cái bộ mặt không tình nguyện đến tận lúc yên vị tại ghế ngồi trong rạp và ôm bịch bắp rang bơ cỡ lớn trong tay.
29 Ngày thứ sáu. Tiếng nhạc sập sình dội lại từ bốn phía của quán bar nhộn nhịp bậc nhất Hà Thành. Trên sàn nhảy, các cô gái gợi cảm giấu thân hình nóng bỏng dưới lớp áo váy mỏng tang đang cố gắng phô diễn đường cong một cách hiệu quả nhất.
30 Ngày thứ bảy. Vài hạt nắng li ti điểm xuyết trên hàng mi đen dài. Những sợi tóc tơ mỏnh manh bay bay trên chóp mũi. Cánh tay Duy Phong đã tê rần, dấp dính mồ hôi sau một đêm làm gối tựa bất đắc dĩ cho Linh Nhi.
31 Lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn học sát cửa ra vào. Nụ cười Nhi được dát lên một màu vàng ấm áp và lấp lánh ánh mặt trời. Cô vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh, quay sang nói với Phong:- Anh nhớ chỗ này không?Duy Phong vừa kéo ghế vừa bình thản đáp:- Là chỗ ngồi đầu tiên cô giáo xếp chúng ta cạnh nhau.
32 Oxford tháng bảy. Những tán cây xanh mướt rũ mình nhuộm sắc vàng, sắc đỏ. Thu Oxford thơ mộng và yên bình lạ. Mùa thu của vương quốc Anh không có mùi hoa sữa nồng nàn phố cổ, không có hương cốm vòng quẩn quanh những gánh hàng rong, cũng không có tà áo dài phất phơ những chiều buồn mê mải bên bờ hồ…Bốn mùa ở Oxford đều trầm buồn, cổ kính và thanh bình như chính thành phố này vậy.