21 Nhan Thấm chưa bao giờ biết cơ thể mình lại có thể yếu ớt như vậy, kể từ sau khi cô mang thai vẫn thường hay đau đầu cả đêm, không có cách nào ngủ sâu giấc được, Cố Diễn Sinh và cô lại lần nữa chia phòng, cô không dám tùy tiện uống thuốc ngủ, chỉ có thể xem tạp chí giết thời gian, mỗi ngày bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nhìn thấy những tin đồn của Cố Diễn Sinh cùng những người mẫu, nữ minh tinh.
22 Nhan Thấm không ngủ được, trong lòng bàn tay cầm thuốc ngủ nhưng không dám uống, thật sự cô không thể giải thích rõ được, tại sao lại khéo như vậy, đây có phải là trời và đất đụng nhau hay không, đều nói con trai nhà họ Cố khó sinh nở, làm sao rơi vào trên người cô lại dễ dàng linh nghiệm như vậy, do dự hồi lâu, phát hiện ra thật sự cô không thể uống thuốc ngủ, coi như có lòng riêng muốn giết chết đứa bé này, nhưng cô cũng không dám, nếu Cố Diễn Sinh biết, nhất định sẽ đẩy cô vào chỗ chết.
23 "Anh không biết vì sao", một lúc lâu sau Cố Diễn Sinh mới khàn khàn lên tiếng, "Anh không biết sao mình lại ở trên giường Nguyễn Miên, Nhan Nhan, em hãy tin anh, anh thật sự không có.
24 Sáu tháng sau. Bụng Nhan Thấm đã nhô lên, bây giờ đứng lên cũng không thể thấy được mũi chân, cô giơ tay, Mộ Thanh đưa tay ra đỡ cô dậy, sau một loạt sự việc xảy ra, Nhan Thấm không biết làm sao lại được nuôi béo, hai má tròn vo, thỉnh thoảng Mộ Thanh lại trêu ghẹo đôi câu, "Hệt như miếng bánh trôi, không biết có thể mọc thêm miếng bánh trôi nữa không".
25 Hai năm sau --Nhan Thấm nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của người đàn ông đối diện, chống cái trán nhìn anh ta tự xưng trong tay có bao nhiêu tỷ, nếu Nhan Thấm đi theo anh ta, nhất định là tốt ra sao, Nhan Thấm bỏ qua hàm răng cửa ố vàng của anh ta, ngay cả chính cô cũng không hiểu được, sao lại có một đồ ngốc như vậy đứng ở trước mặt cô, rất ngu ngốc.
26 Cố Diễn Sinh ngoan ngoãn ngồi ở mép bàn, hiện tại anh thật sự như thiếu niên không ăn khói lửa nhân gian, chỉ biết ngồi cách Nhan Thấm rất xa nở nụ cười, bộ dạng này làm cho Nhan Thấm không có biện pháp nào tức giận được, giống như Cố Ngôn lưu manh kia, hồi nhỏ cô không thích cậu bé, cậu bé lại dính chặt vào cô, mười tháng đã bắt đầu gọi "ma ma", nhìn thấy cô liền vui vẻ, làm trái tim của Nhan Thấm cũng mềm nhũn.
27 Cố Diễn Sinh khó ngủ, có lẽ là do trước đây, vì làm nhiệm vụ anh đã từng không chợp mắt suốt ba ngày liền, giờ đây một ngày chỉ cần ngủ năm, sáu tiếng.
28
29 Hai người họ trải qua cuộc sống không ấm không ấm, Cố Diễn Sinh học pha trà xong, sáng sớm Nhan Thấm thức dậy , liền nhìn thấy Cố Diễn Sinh dùng một sức lực không nhẹ không chậm, nước trà rót thẳng xuống, rơi vào trong tách trong suốt, trà màu xanh đậm, khoé môi anh là ý cười khéo léo, đối diện Nhan Thấm.
30 Cho dù là kháng cự, Nguyễn Miên cũng phải gặp, là Cố Diễn Sinh nói ra, Cố Ngôn đang ngủ.
“Quan hệ các cậu là cúi đầu không thấy, ngẩng đầu cũng sẽ thấy, vẫn nên đi xem một chút.
31 Thủ tục ly hôn tương đối đơn giản, thậm chí ngay cả bên phía nhà họ Cố cũng không thông báo. Ngày đó Nhan Thấm đến hơi muộn một chút, Cố Diễn Sinh đã đến, bên ngoài chính là cửa sổ, bên trên là bầu trời màu lam và những áng mây trắng.
32 Nói thật, Cố Ngôn có vẻ giống Cố Diễn Sinh nhiều hơn một chút, chỉ là do trên mặt có quá nhiều thịt nên không thể nhìn ra mà thôi. Sau khi ly hôn, Nhan Thấm bỗng nhiên có rất nhiều thời gian, có người nói cô yêu kiều xinh đẹp, cô chỉ cúi đầu mỉm cười, không liên quan gì tới yêu kiều xinh đẹp, chỉ là cũng ích kỷ giống như một người bình thường mà thôi.
33 Nhan Thấm đã từng bị hủy dung má phải một lần, đó là do chính cô làm, năm đó lần đầu tiên nghe thấy tin Mộ Lương chết, ngay cả suy nghĩ chết đi cô cũng đã nghĩ đến, nước mắt lã chã, bi kịch lại xảy ra, khuôn mặt đầy máu, cô nhìn mình trong gương, sau đó lại bị cha mẹ cứng rắn yêu cầu chỉnh dung, lấy da của người khác, phẫu thuật rất thành công, thời gian trôi qua Nhan Thấm cũng quên mất chuyện này, nhưng rất lâu sau đó cô mới biết, đó là da của Mộ Lương, Nguyễn Miên tự mình lấy ra, lúc ấy trong lòng Nhan Thấm cảm thấy ghê tởm, lúc đầu lại chỉ thấy nét mặt cười như không cười của Nguyễn Miên, miệng giống như là đang nói: nhìn đi, đây mới gọi là sống chết không rời.
34 Bà Tần đồng ý để Nhan Thấm mang Cố Ngôn về nhà, bởi vì Nhan Thấm nói chỉ sợ hai ngày nay Cố Ngôn lại muốn phát bệnh rồi, trong lòng sợ hãi, bà Tần suy tư một chút rồi cũng đồng ý, Cố Ngôn được Nhan Thấm mang về nhà, trong lòng tiểu tử này hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nắm vạt áo của cô không chịu buông tay, cô dỗ (dỗ dành) rồi lại dỗ, vừa đau vừa thương, cô cũng không muốn, đêm trước ngày mở phiên tòa, ở bên kia Tiểu Tam bỗng nhiên xảy ra một chuyện lớn, con gái của cô ta bị xe đụng chết, xe vượt ẩu, theo người trong cuộc nói, sọ não cũng đều bị rơi ra, tuổi của bé gái đó cũng cực kỳ nhỏ, bánh xe cán qua đầu, máu tươi đầy đất, quỷ dị mà mộng ảo, sau đó Tiểu Tam khóc rồi lại khóc, lên cơn sốc phải đưa vào bệnh viện.
35 “Xem đi, lơ đễnh cái không phải bị chó cắn rồi sao?” Mộ Thanh nhìn cánh tay cô trêu chọc, mặt mày vui vẻ: “Hay là cậu em của chồng trước đối tốt với cô?” Anh ta cười thật, mắt cong cả lên, mang theo sự dịu dàng, nhưng nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện, trước mặt người thanh niên này là vẻ diêm dúa, sau lưng lại có một màn sương bao bọc lại từng lớp, anh ta có vẻ đẹp tuyệt luân, đẹp đến mức khó thể hình dung, bên trong con ngươi ấy lại có mùi máu tanh, sau ấy là một màn sương máu.
36 Khi Nhan Thấm về nhà liền thấy một xấp thư được đặt chỉnh tề trên bàn ở phòng khách, giống như những thanh xuân thời niên thiếu không còn chỗ để, nay cũng bị treo trên thánh giá, không chỗ trốn tránh.
37 Bìa ngoài lá thư thứ hai màu trắng, phía trên có một đóa hoa sen trắng như tuyết, xinh đẹp nở rộ, tuyệt vọng mà lại cô độc, đầu ngón tay Nhan Thấm chợt đau đớn một trận, sau đó là một loại tuyệt vọng kỳ lạ, rốt cuộc cô xé ra, bên trong rơi ra một chùm tóc, dùng sợi dây màu đỏ buộc chặt.
38 Lá thư thứ ba.
“Rất nhiều khi tôi đang suy nghĩ, rốt cuộc tôi còn sống, hay đã chết, giống như trong bóng tối nở rộ một đóa hoa hắc ám xinh đẹp, tôi chưa từng hối hận một việc nào như vậy, đúng, tôi hối hận khi ly hôn với em, rõ ràng em là một thiếu nữ xinh đẹp, rõ ràng em và tôi cùng vượt qua bao nhiêu năm tốt đẹp như vậy, em là người luôn thích gọi tôi “anh Diễn Sinh”, Nhan Thấm, lần đầu tiên cùng tỉnh lại trong khách sạn với em, buổi tối ngày hôm đó, tôi hoàn toàn không ngủ, ôm em trong ngực, rốt cuộc tôi chảy nước mắt, nhìn gương mặt em sau đó nhìn vào khóe môi của em, em xem, mỗi người đều luôn muốn tìm được vị trí thuộc về người đó, tôi cố gắng yêu rồi lại yêu, em có thể không quan tâm, nhưng tôi không thể, thế nào cũng không thể.
39 Lá thư thứ tư
Lòng nghi ngờ của con người xưa nay là nặng nhất, chuyện tôi sợ nhất không phải là em nghi ngờ tôi, lúc nhỏ em rất lanh lợi đáng yêu, khi đó tâm cơ của Nguyễn Miên rất sâu, tôi không biết được tại sao, trong lúc đó em lại cách xa tôi, thời gian trường quân đội, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, xem vào lúc này, em đang làm gì, đang mỉm cười với người nào, có để lộ ra hai cái răng thỏ không.
40 Lá thư thứ năm
Khi nhìn thấy em mỉm cười, sẽ lộ ra răng trắng như tuyết, rõ ràng hiểu được đó là chuyện không tốt, nhưng lại nguyện ý vui vẻ chịu đựng em, mọi người đều nói tôi thông minh nhất, em ngu ngốc, sao mà bọn họ hiểu được, trong cuộc sống của tôi và em, rõ ràng em là người chiếm ưu thế, em chỉ cần khẽ vừa mở miệng, chỉ hơi cười, chỉ cần nhẹ nhàng nhận lỗi cầu xin tha thứ, lòng tôi cũng đã mềm nhũn, nơi nào còn hung dữ với em, phương diện này em thông minh nhất, bắt được nhược điểm của tôi đi đối phó tôi, trong lòng tôi hận, nơi nào cho phép em chà đạp tôi như vậy, nhưng mà em cười một tiếng, tôi đã không chịu được.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50