Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bí Mật Thức Tỉnh Chương 46

Chương trước: Chương 45



"Chỉ có hai người chúng ta, rất vui vẻ sao?" Tạ Uẩn Ninh hỏi Lê Lạc, trong vô thức giọng nói trở nên dịu dàng.

Hắc hắc, Lê Lạc ngồi xếp bằng trên giường lớn của Tạ Uẩn Ninh, cảm thấy khiếu thú mỗi lúc một kiểu. Vừa rồi lúc anh tỉnh dậy xuống lầu ăn sáng còn tỏ ra ghét bỏ hất bàn tay cô đang đặt trên eo anh ra.

Giống như anh coi cô là khối đất dẻo dính người ấy. Rõ ràng là cơn tức giận của anh vẫn chưa nguôi.

Cho nên, bây giờ Tạ Uẩn Ninh đã hết giận rồi sao? Lê Lạc len lén nhìn sắc mặt anh mà lựa lời nói chuyện, mấy ngày nay tâm trạng cô chưa lúc nào vui vẻ, nhẹ nhõm, phấn chấn, vô ưu vô lo, không phải kiêng kị gì. Rốt cuộc, trong biệt thự cũng chỉ còn lại cô và Tạ Uẩn Ninh. Không cần đối mặt với Thương Vũ, cũng không cần đối mặt với bố Tạ mẹ Tạ, bị bọn họ quan sát, tìm hiểu từng ly từng tí.

Chỉ có, cô và tiểu lưu manh Ninh Ninh của cô.

Khóe miệng bầm đen cười toe toét, Lê Lạc hớn hở ra mặt, trả lời Tạ Uẩn Ninh: "Đương nhiên là vui vẻ rồi, bởi vì em chỉ thích ở cùng với giáo sư thôi."

Tạ Uẩn Ninh: "..." Cho nên, anh còn có thể tức giận với cô thế nào đây. Hôm nay vốn muốn nói với cô về chuyện hôm qua, kết quả sáng nay tỉnh dậy lại thấy Lê Lạc rúc trong ngực anh, anh cũng đã không còn tức giận nữa. Hơn nữa, sau khi nghe những suy đoán về chân tướng sự thật của chị anh, anh không những hết giận, còn có một chút thỏa hiệp.

Rốt cuộc, trời âm u mây mưa chuyển thành trời quang, mặt trời lặng lẽ ló rạng từ sau những tầng mây.

Cho nên, khoảng thời gian tốt đẹp này nên dùng để làm việc gì đây? Lê Lạc ngẩng đầu lên, bắt đầu tưởng tượng. Tóm lại cô phải hưởng thụ trọn vẹn hai ngày nghỉ phép này. Đầu óc suy nghĩ thật nhanh, bơi lội? Lặn? Lướt sóng... Ah, thật ra thì hai người cùng nhau lướt sóng trên biển cũng rất thú vị, tâm trạng vui vẻ cứ thế dâng lên trong lòng cô!

"Ngủ." Tạ Uẩn Ninh trả lời Lê Lạc. Cả đêm hôm qua đã không ngủ rồi, không phải là bây giờ nên ngủ bù sao?

Lê Lạc lập tức cúi đầu xuống, qua loa nói: “Được rồi”, sau đó nhắm hai mắt lại, nằm cứng đơ trên giường lớn. Trên đời này còn có chuyện gì khiến cô ghét hơn ngủ không?

Vén chăn lên, Tạ Uẩn Ninh cũng nằm lên giường. Lê Lạc xoay người về phía Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh cũng nhìn về phía cô, bình tĩnh hỏi cô: "... Muốn ôm sao?"

Ách, anh muốn đền bù cho chuyện sáng nay anh hất tay cô ra sao? Lê Lạc hớn hở, vậy thì cô sẽ cho Tạ Uẩn Ninh một cơ hội, gật đầu nói: "Muốn."

Một giây sau, cô đã nằm trong lồng ngực của Tạ Uẩn Ninh.

Đây là một cái ôm vừa thân mật nhưng cũng hết sức tự nhiên, giống như tình cảm của hai người thuận theo tự nhiên, phát triển đến giai đoạn ôm nhau vậy. Lê Lạc điều chỉnh tư thế cho thoải mái, ngước mắt hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, chúng ta phải đi ngủ thật sao?" Thời tiết bên ngoài tốt như vậy, biển xanh như vậy, sóng biển khoan khoái như vậy, anh thật sự không muốn ra ngoài chơi cùng cô sao?

"Trước tiên phải ngủ một lát đã, nghe lời." Tạ Uẩn Ninh ra lệnh, sau đó nhắm hai mắt lại làm gương cho cô.

Lê Lạc: "..." cô nhìn xung quanh một hồi, thật không biết phải làm thế nào.

Cô thật sự không ngủ được. Lê Lạc ngồi dậy, nghiêm túc thương lượng với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, nếu không thì thầy cứ ngủ đi, em..." Xuống lầu đi dạo vài bước cũng được.

"Thật sự không ngủ được?" Tạ Uẩn Ninh hỏi Lê Lạc, thật ra thì anh cũng không buồn ngủ. Thấy Lê Lạc gật đầu, đưa tay ôm cô vào trong ngực, lặng lẽ ôm một lát, kìm nén tình cảm trong lòng, anh hỏi: "Miệng còn đau không?"

Lê Lạc ngẩng đầu lên, lắc đầu. Không đau.

"... Có thể chạm vào chứ?" Tạ Uẩn Ninh lại hỏi.

Lê Lạc lắc đầu, đến khi nhận ra ý anh, lại gật đầu hai cái. Ngay sau đó, cô trực tiếp tiến gần hơn, áp môi mình lên môi Tạ Uẩn Ninh, cười hì hì nói: "Chạm như thế này thì không sao."

Câu nói của cô giống như ngọn lửa nhỏ thiêu đốt tình cảm trong lòng anh. Tạ Uẩn Ninh cố gắng kìm nén, lại kìm nén, anh đè lên người Lê Lạc, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Bởi vì hai người đang nằm trên giường lớn, tất cả động tác đều là thuận theo tự nhiên, giống như đại não đưa nhận định và câu trả lời vậy. Tạ Uẩn Ninh chống trên người Lê Lạc, chạm nhẹ một chút, xâm nhập một chút.

Đây là một nụ hôn dịu dàng.

Cho đến khi thực sự động lòng, không thể không dừng lại, Tạ Uẩn Ninh mới dừng. Lê Lạc được hôn nên rất hài lòng, tỏ ra lười biếng, ôm lấy cổ Tạ Uẩn Ninh, lấy lòng nói: "Nụ hôn của thầy thật kỳ diệu, em vốn không buồn ngủ mà giờ lại thấy buồn ngủ rồi."

Tạ Uẩn Ninh: "..." Là một người đàn ông, anh không cảm thấy đây là một lời khen.

Sau đó lúc hai người cùng ăn trưa, Tạ Uẩn Ninh lại hỏi Lê Lạc về chuyện cô bị đánh một lần nữa. Chị anh đã kể cho anh toàn bộ những chuyện xảy ra vào chiều hôm trước, chị anh đoán chuyện tối hôm qua chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ kia.

Đương nhiên, nguyên nhân xảy ra chuyện cũng là vì có người không nghe lời.

Tạ Uẩn Ninh trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, đồng thời hỏi thêm một câu: "Bởi vì sợ nếu làm to chuyện thì ba mẹ tôi sẽ biết cho nên tối qua em mới không nói ra ư?"

Chuyện này… Lê Lạc cúi đầu. Thành thật mà nói, cô không sợ làm to chuyện, thậm chí cô còn hi vọng bố Tạ mẹ Tạ mau chóng biết được toàn bộ chân tướng. Chỉ là cô đã hứa với chị Tạ, cô không muốn thất hứa. Ban đầu cô gửi ảnh cho Tạ Tịnh Di chính là vì muốn chia rẽ Tạ Tịnh Di và Thương Vũ. Chỉ là cô đã hiểu sai tính cách của Tạ Tịnh Di, cũng không hiểu được tầm quan trọng của việc

Loading...

Xem tiếp: Chương 47

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

12 Chòm Sao Và Thế Giới Ngầm

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 30



Thiên Hạ Đệ Nhị

Thể loại: Võng Du, Ngôn Tình

Số chương: 108


Năm tháng là đóa hoa hai lần nở

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 14


Nhi Nữ Hầu Môn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 82