21 Chương 16Sáng thứ bảy, Ian tới văn phòng ông Martin để bàn luận với ông coi nên khai những gì trước vàng móng ngựa vào tuần tới. Jessie ở nhà vì bị nóng lạnh cảm sốt.
22 Chương 17Cuộc chất vấn Ian chậm mất hai tiếng đồng hồ. Bồi thẩm đoàn có vẻ chú ý hơn những ngày trước, nhưng cũng không nhiều, và còn nửa giờ nữa tan họp, họ mới có vẻ như bừng tỉnh giấc ngủ.
23 Chương 18Sáng hôm sau, mọi người lại ngồi vào chỗ cũ để nghe luật sư và biện lý trình bày kết luận tội trạng trước bồi thẩm đoàn. Ian và Jessie rất hài lòng về những ý kiến của ông Martin và cách ông trình bày ý mình với bồi thẩm đoàn, và họ có cảm tưởng rằng ông đã khiến được mọi người có cảm tình rất nhiều với bị cáo.
24 Chương 19 - Part 1- Anh không làm chuyện này, Jessie ạ. Anh không để tâm đến chuyện khác, nhưng em phải hiểu cho anh. Anh không hãm hiếp cô ta. - Em hiểu - Tiếng nói của chị thoảng qua như thì thầm, và chị đeo lấy tay anh.
25 Chương 19 - Part 2 Hắn mở miệng định nói câu gì, nhưng chị đã lùi một bước, xô cửa đánh sầm. Về mặt chiến thuật, thì hành động này rất dở, nhưng nhờ vậy mà chị cảm thấy dễ chịu hơn.
26 Chương 20 - Part 1- Em mạnh chứ? - Mạnh! - Chị mỉm cười với anh, và tự động đưa tay sờ hạt đậu vàng đeo ở cổ, mân mê một lát, và nhìn chồng. Chị đã sống qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ, và không thấy Houghton trở lại - Em yêu anh, Ian.
27 Chương 20 - Part 2 - Jessie, em phải tin cẩn anh. Ta phải đi theo con đường đó. Quan trọng gì đâu ? - Ta có thể bán bớt đồ đạc: căn nhà hay một thứ gì đó.
28 Chương 21Lễ Giáng sinh năm đó, bà Astrid về trại chăn nuôi, ở chơi với mẹ ba tuần. Jessie bận bù đầu ở cửa tiệm. Chị đã quen với việc thăm viếng Ian: hai buổi sáng ngày thường và ngày chủ nhật, chị lái xe đi thăm anh.
29 Chương 22 - Part 1Tháng giêng chạy qua tháng hai, lại sang tháng ba. Mất hai tuần liền hầu như cửa tiệm không hoạt động gì. Mọi người đều bận việc hoặc đi xa hoặc cảm thấy tiền bạc eo hẹp.
30 Chương 22 - Part 2 Jessie cảm thấy nỗi kinh sợ quen thuộc lại dâng lên, chẹn lấy họng chị, trong lúc chị nhìn anh chăm chú. Nhưng lần này tệ hại hơn nhiều.
31 chương 23 - Part 1Bà Astrid đụng vào vai Jessie, chị thức dậy, kinh hãi và bối rối không hiểu mình đang ở đâu. Thuốc đã giã rồi, bây giờ chị cảm thấy ngầy ngật.
32 Chương 23 - Part 2 Chị đứng nhìn bà Astrid rời xa, và từ chỗ cửa sổ phòng ngủ đưa tay vẫy. Chị còn lại một mình trong nhà, với con mèo, đang đi tới đi lui ở thành cửa sổ.
33 CHương 23 - Part 3 Từ nhiều năm nay, Jessie không cười dễ dàng và giản dị như lần này, và trong lúc chạy xe qua các ngọn đồi, chị đã vui cười thoải mái, chẳng cần đến thuốc viên.
34 Chương 24 - Part 1- Chào dì Beth. . . chị Astrid. Jessie ngồi xuống dùng điểm tâm với hai mẹ con, và trên nét mặt chị có vẻ cương quyết. Nét mặt đó là điều mới lạ đối với hai người bạn của chị.
35 Chương 24 - Part 2 Những quần áo màu nâu mặc vào mùa đông đã bị bỏ quên. Năm tới phải là màu đỏ. Sáng sủa, sinh động, náo nhiệt, có lẽ đó là dấu hiệu của nếp sống mới của chị… Nếp sống mới, lạy Chúa tôi! Chị chưa muốn nghĩ tới vào lúc này.
36 Chương 25 - Part 1- Đó, chị coi lại mình xem có phải đẹp không nào. Tối nay chị tính làm gì? Astrid gài nút chiếc áo lông chồn, tỏ vẻ bối rối. Đã là tháng Năm, nhưng trời vẫn còn lạnh về đêm, và chiếc áo lông rất thích hợp với bà.
37 Chương 25 - Part 2 Rồi chị nghiêm nét mặt lại: -Vả lại chị cũng già rồi! Bà Astrid lên tiếng trước: - Đừng lố bịch chứ! - Em nói đứng đắn đấy. Thành thật đấy! Vào lúc mà em kiếm chồng để có đứa con, thì em đã ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi.
38 Chương 25 - Part 3 - Tại sao cháu không hỏi thẳng anh ấy? Cháu không nghĩ rằng lúc này anh có thể nói thật với cháu hay sao? Hay chính vì cháu sợ anh nói thẳng sự thật với cháu? - Có thể là vậy có lẽ sự thật là điều cháu không bao giờ muốn nghe.
39 Chương 26 - Cháu chỉ việc gọi cho địa ốc. Chúng mừng rơn. Theo dì nghĩ cả năm năm chưa chắc đã có ai đòi coi. Cháu cứ dở cuốn niên giám ra mà coi: Địa ốc Hoover nhé! Cái tên nghe phát gớm! Dì Beth bắt đầu thắc mắc.
40 Chuong 27 - Part 1 Chị sung sướng nhìn anh và một lúc lâu hai người không nói tiếng nào. Chị muốn mời anh sử dụng chiếc xe của chị, nhưng chị không thể quyết định làm chuyện đó.