21 Trong mấy ngày Trình Mộc Phong huấn luyện thuỷ quân này, Du Như thường đến xem. Có đôi khi đã trễ, gã ở luôn trong phòng Trình Mộc Phong. Thường xuyên qua lại, đương nhiên sẽ bị người khác nhìn thấy, vì thế lời đồn đãi càng truyền càng thái quá.
22 Đường Diệp đợi đã lâu mà vẫn không thấy Đường Khải vào.
Toàn thân khó chịu, y muốn uống nước, muốn ăn cơm, nhưng không ai tới giúp y.
Lấy y phục bên cạnh từ từ mặc vào, vừa eo cong một cái, lập tức đau đến mức mắt phiếm hồng.
23 Sáng hôm sau, Đường Hiên ngủ nướng tới khi mặt trời lên cao còn chưa chịu rời giường.
Sau khi lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng ngủ không được nữa, y ngồi trên giường gọi Đại Hùng.
24 Rạng sáng hôm sau, Đường Diệp dẫn vài người lên đường đi Đông Nam.
“Cái này phải mang theo, không được cởi xuống. ” Ra đến cửa, Đường Khải tự tay buộc khối ngọc bội huyết sắc trên eo y: “Cầu bình an.
25 Trên đảo nhỏ Đông Hải, Trình Mộc Phong và Hạ Như Uyên đang xem thuỷ binh tập luyện.
“Đều là đám ô hợp. ” Vẻ mặt Trình Mộc Phong khinh thường.
“Trình thiếu hiệp ngươi có ý gì?” Hạ Như Uyên bất mãn nói, “Bọn họ đều là nhân tài được công chúa tuyển chọn.
26 Sáng hôm sau, Đường Hiên tỉnh lại thì cảm thấy mình đang bị Đại Hùng ôm vào trong ngực.
Lười biếng cọ cọ đầu vào ngực hắn, không muốn rời khỏi nơi ấm áp này.
27 “Được rồi Tam ca, ca mau về đi. ” Đường Hiên đưa tay đẩy Đường Diệp: “Không còn sớm nữa. ”
“Đêm nay ca không về. ” Vẻ mặt Đường Diệp rất nghiêm túc: “Chúng ta thảo luận một chút về chuyện giữa đệ và tên mập kia đi.
28 Phương Hử ở trong thành vài ngày, một ngày cảm thấy có chút nhàm chán, liền một mình đi bộ dọc theo chợ trên bờ biển.
Không phải mùa bắt cá, bởi vậy trên chợ cũng không có bao nhiêu người, nhìn qua có chút vắng vẻ.
29 Hôm nay Phương Hử ở hiệu buôn cảm thấy có chút ngột ngạt liền ra ngoài lang thang trong thành.
Thành Đông có hội chùa, tục lệ Đông Nam khác xa với Tây Bắc.
30 Đến ngày Hạ Ngọc Như thành thân, trời còn chưa sáng hẳn, trên đảo bắt đầu bận rộn.
Giờ lành xế chiều, Trình Mộc Phong đã sớm mặc hỉ phục đỏ thẫm, đến tìm Hạ Ngọc Như.
31 Hạ Như Uyên thấy tình thế không ổn, xoay người muốn chạy, lại bị Diệp Nhiên duỗi chân ra cản, ngã sóng xoài xuống đất.
“Ngươi theo ta tới gặp Thiếu Cung Chủ.
32 “Ở trên đảo mấy ngày nay mà chưa ăn no?” Vệ Lam buồn cười nhìn Diệp Nhiên.
“Không phải, chẳng qua không ngon bằng thức ăn ngươi làm. ” Diệp Nhiên nuốt nuốt nước miếng, nhìn cái nồi chằm chằm.
33 “Vậy. . . Đi ngủ đi. ” Trình Mộc Phong kéo y vào trong ngực: “Sau này có chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt. ”
Phương Tiểu Hử gật gật đầu, cuộn tròn trong cánh tay Trình Mộc Phong mà cọ cọ, có chút kích động, vì thế đưa tay sờ sờ lỗ tai Trình Mộc Phong, lại kéo kéo đai lưng của hắn.
34 Đường Diệp trở về phòng mình, đẩy cửa thì bị người bụm miệng,
Dưới tình thế cấp bách, trở tay đánh tới người nọ phía sau, nhưng bị hắn dễ dàng tránh thoát.
35 Đường Khải dẫn Đường Diệp đến cửa sau hiệu buôn, đưa tay nhéo nhéo mũi y: “Được rồi, vào đi, nếu không phụ thân sẽ phát hiện. ”
“Đệ đi đây. ” Đường Diệp lấy tay áo lau chùi miệng, ngửa đầu nhìn Đường Khải: “Sạch sẽ chưa? Đừng để phụ thân nhìn biết đệ đã ăn cơm.
36 Ở một đảo nhỏ trên Đông Hải, Trình Mộc Phong dẫn Phương Hử đi bộ từ từ.
“Chúng ta tới nơi này làm gì?” Phương Hử tò mò nhìn chung quanh.
“Tìm người.
37 Nhạc Uy nhìn bóng lưng chạy đi của Đường Diệp, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nghĩ nghĩ, vẫn không đuổi theo ra ngoài, chỉ xoay người đi vào bên trong, cũng không phát hiện chung quanh không chỉ có người nghe lén, mà người nghe lén không chỉ có một.
38 “Đệ dẫn ca đi đâu?” Đường Khải có chút buồn bực.
Đường Hiên tạm thời không giải thích rõ, dứt khoát dẫn hắn đến chỗ Trình Mộc Phong.
Mãi đến khi hoàng hôn, Đường Khải mới về khách điếm.
39 Ngày hôm sau, Phương Hử đã bị Chu Tử dẫn về nhà.
Trình Mộc Phong và Đường Hiên cùng nhau ra roi thúc ngựa ra khỏi thành, thẳng tiến tới đại viện Đường gia Vọng Xuyên Thành ở Tây Nam.
40 ” Ngươi còn cười?!” Đường Hiên lườm hắn một cái.
Đại Hùng ngu ngốc, khiến cho mình đau muốn chết.
Sách của Tam ca đều là gạt người!!!
Tô Ngọc ôm y vào trong ngực, cúi đầu cọ cọ.