21 “Tĩnh Bình, chúng ta ly hôn thôi. Duy trì hôn nhân thế này, cả hai đều đau khổ. ” Tôi muốn thẳng thắn nói chuyện với Lâm Tĩnh Bình.
“Đã đến nước này rồi sao? Là em đối không tốt với anh hay em đã làm sai cái gì?” Tĩnh Bình mắt ngấn lệ hỏi tôi.
22 Tôi không thích mùa hè ở Bắc Kinh, nhưng mùa hè lại là mùa dài nhất. Chia tay Lam Vũ đã được một năm lẻ chín tháng, chúng tôi chia tay vào cuối thu, tôi còn phải chờ bao nhiêu cái cuối thu nữa mới có thể tìm được em?
Ngày đó, tôi bị một người bạn kéo đi tham quan một triển lãm xây dựng, người bạn kia làm ở phòng bất động sản, anh ta muốn hợp tác với tôi, tôi không hứng thú nhưng nể anh nên vẫn đi.
23 Lam Vũ còn sống! Em có cuộc sống của riêng mình! Những lo lắng, sợ hãi, bất an hai năm nay của tôi đều là dư thừa! Tôi không cần lại phải chịu đựng khiển trách của lương tâm nữa, tôi lại có thể khôi phục sinh hoạt phóng túng bất kham như trước đây.
24 Đã một tuần tôi không liên lạc với Lam Vũ. Tôi đợi, đợi em gọi cho tôi, nhưng tôi dần hiểu ra em sẽ không chủ động tìm tôi. Lại qua hai tuần nữa, tôi gọi cho em, tôi bảo muốn mời em đi ăn, em nói em mời, chúng tôi tranh chấp một hồi, cuối cùng em nói, nếu tôi không chê thì đến nhà em ăn, tôi đồng ý.
25 Không lâu sau đó, chúng tôi lại làm hòa. Tôi nghĩ Lam Vũ đúng, giữa chúng tôi ngoài chuyện tình dục cũng không nên bàn đến chuyện gì khác! Tôi cảm thấy chúng tôi dường như đã thực sự chia tay, hoàn toàn, mãi mãi biệt ly.
26 Từ đầu xuân năm đó, tôi đã dự cảm sẽ có tai họa ập xuống, chẳng có chuyện nào như ý cả. Mẹ lại một lần nói chuyện trắng đêm với tôi, bà muốn tôi lập tức kết hôn, nhiều lần giảng giải nguy hại của việc không kết hôn, bà nói, khi còn sống ba đã bảo đời tôi phải đối mặt với rất nhiều khó khăn.
27 Tôi bị nhốt tại “Phân cục”, nhiệm vụ của tôi là viết tài liệu khai báo. Lúc đầu, dường như tình hình rất đáng sợ, tôi có khả năng bị phán tử hình. Tôi bắt đầu nhớ lại cuộc đời mình, tôi từng làm không ít chuyện xấu, cuối cùng cũng bị trừng phạt đúng tội.
28 Trong phòng nhỏ của Lam Vũ, tôi nằm trong lòng em, em ôm lấy tôi, thỉnh thoảng lại hôn môi tôi: “Anh lần này thay đổi nhiều không?”
Tôi nói đến dáng vẻ mình sau khi ra tù.
29 Tôi ở chỗ Lam Vũ, trừ việc ăn uống bên ngoài, phần lớn chi phí là do em chịu. Chúng tôi đều kị nói chuyện tiền nong, đó là nút thắt trong lòng Lam Vũ, cũng là trong lòng tôi.
30 Đó là một cuối tuần ấm áp, Lam Vũ đề nghị muốn ra ngoài chơi, tôi hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cùng em đi. Em lái xe, chúng tôi muốn tìm một chỗ không có ai.
31 Mùa thu Bắc Kinh không còn là mùa tôi yêu thích nữa, trong trẻo là vậy nhưng thật lạnh lùng, hiu quạnh, gió thu kia lạnh lẽo thổi bay tất cả không để sót lại gì.
32 Ba năm sau, tôi di cư đến Canada, mua một căn nhà ở “Tây Ôn”. Tôi kết hôn lần thứ hai, tôi không có dũng khí như Lam Vũ, đối mặt với thân phận đồng tính luyến ái của mình, huống hồ cánh cửa tình yêu của tôi từ lâu đã hoàn toàn khép lại.