Anh Hận Anh Yêu Em Chương 03
Chương trước: Chương 01 _ 02
Chương 3
Ông bà hay nói, mọi việc phải có kia tính hai mặt. Kể từ Hình Khải biết quyền đạo, đánh nhau nhiều càng thêm nghiện, một người quật ngã ba người không thành vấn đề, chỉ là đả thương đối phương thì chiếm đa số, đánh tàn phế thì không có.
Thường thì có những người bất đồng hay nói: con cái cán bộ đánh người bộ không người cai quản rồi hả ? Cảnh sát làm sao lại có thể làm như không thấy đây? Thật ra thì không phải là không có người trông nom, thật sự là có nguyên nhâni con cái cán bộ cấp cao thường có vệ binh che chở, chủ yếu là bọn cảnh sát thấy tình huống không nghiêm trọng, cũng không các đại lãnh đạo thêm phiền phức, có thể giúp vội giải quyết liền giải quyết, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, vậy cũng là trợ giúp quốc gia xây dựng thôi. Còn nữa nói 16, 17 tuổi, nhà nào bé trai không phải chiêu mèo chọc chó?
Đến mùa hè, ngoài cửa nhiệt độ nóng bức, vừa chủ nhật, Hình Khải lười phải đi ra ngoài gây chuyện, hẹn Đặng Dương Minh chơi điện tử.
Máy điều hòa tỏa hơi mát lạnh, hai người lại chơi game đến mồ hôi đầm đìa.
"Nghe nói cậu đem cháu ruột của hiệu trưởng đánh?" Đặng Dương Minh gần đây không có đi học, lý do đặc biệt đơn giản, trời nóng.
Hình Khải hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm màn ảnh, nói: "Còn không phải là vì cái đứa hoa khôi lớp, tiểu tử kia ở trong trường học chơi nổi, cùng tớ giành người sao? Hắn có mắt như mù mà."
Đặng Dương Minh mắt liếc ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: "Cậu vì nữ sinh mà cùng hắn đánh nhau, Hình Dục sẽ nghĩ sao?"
"Tớ mặc kệ cô ta nghĩ như thế nào? Không thích thì cậu đi đi." Hình Khải khinh thường cười một tiếng.
Đặng Dương Minh suy nghĩ một chút, Hình Dục thật không giống như người hiện đại, càng giống như thời cổ đại nhà con dâu nuôi từ bé, mặc cho trong nhà các lão gia trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng chị em gái hãy coi như không có chuyện gì.
"Hình Khải, anh Dương Minh, xuống ăn dưa hấu." Hình Dục đứng ở cửa cầu thang kêu to.
Thấy không trả lời, cô cắt miếng dưa hấu ăn cho bớt nóng.
Hình Dục mới vừa tắm xong, trên sợi tóc vẫn còn đọng nước. Cô mặc chiếc áo hoa nhỏ áo tay ngắn, quần cụt, vải là loại thoải mái nhất, không dính người vô cùng thoải mái. Trên thị trường gọi loại vải này là sợi tổng hợp tê-ri-len.
Cô đem dưa hấu đặt ở trước khay trà, cầm lên một miếng, vừa ăn vừa nhìn TV.
Hình Khải cùng Đặng Dương Minh một trước một sau đi xuống lầu, Hình Khải lười biếng ngáp một cái, ánh mắt trong lúc vô tình rơi vào bóng lưng Hình Dục, tóc còn ướt lấy ướt cô mặc áo tay ngắn, rõ ràng là có thể nhìn thấy nội y bên trong.
Hình Khải không có ý tốt cười một tiếng, dùng cùi chỏ đâm Đặng Dương Minh: "Cô ấy ngực cũng không có, còn có mặt mũi mặc nội y bên trong."
Đặng Dương Minh theo bản năng nhìn sang, lại không ý tứ liếc về anh nhìn: "Cậu nha nói với tớ chuyện này làm gì?"
Hình Khải xem thường, nhanh nhặn đi tới phòng khách, nhảy lên chân ngồi lên ghế sa lon, lấy tay quơ quơ trước mặt Hình Dục.
Anh thấy Hình dục không có phản ứng, bắt chéo chân, bên gặm dưa hấu bên nghiêng đầu quan sát phần ngực Hình Dục.
Hình Dục cũng không sấy tóc, vài ẩm ướt tóc rủ xuống qua đầu vai, ở trước ngực vị trí hiện lên một đường cong.
Hình Khải chép chép miệng, thình lình kêu Hình Dục một tiếng, Hình Dục bên quay đầu chờ anh mở miệng, nhưng thấy anh không nói gì, cho nên Hình Dục vừa nhìn về phía TV.
Đừng nói, năm ngoái còn nhìn giống cái phi trường, mà giờ đây còn đã hé lộ hai ngọn đồi nhỏ.
Mà Đặng Dương Minh trong tình cảnh cũng hơi lúng túng, anh cũng là quân tử, chỉ vì cô nàng này không thể nào nhìn ung tung được, nhưng Hình Khải làm chuyển sự chú ý của anh không nên nhìn những thứ kia, làm cho anh thỉnh thoảng không nhịn được nhìn vào một cái.
Mười bảy tuổi, con trai chính là đối với thân thể phái nữ có chút hiếu kỳ, Hình Khải giả vờ đưa tay lấy thức ăn, dùng cánh tay đụng nhẹ bộ ngực của Hình dục (anh này dám ăn đậu hủ nha) , Hình dục nhạy cảm co bả vai lại, hai đầu gối cong lên ở trước ngực, tiếp tục xem TV.
Hình Khải cười hắc hắc, nhìn về phía trên sô pha Đặng Dương Minh đang ngồi, nháy mắt nói: "Đúng là rất mềm đó."
". . . . . ." Đặng Dương Minh vùi đầu ăn dưa hấu, Hình Khải quả thật là đồ quỷ mà, mà anh không biết nó có thật sự rất mềm hay không nữa? !
"Thứ gì rất mềm?" Hình dục thuận miệng hỏi.
"À? . . . . . . Ghế sa lon, ghế sa lon mềm!" Hình Khải ngồi chồm hổm cái mông gõ gõ.
Lúc này, điện thoại vang lên, Hình Dục xoa xoa tay, thuận tay bắt máy.
"Tìm anh." Hình Dục đem ống nghe đưa cho Hình Khải, cô vốn định đứng lên ngồi vào phía bên kia, Hình Khải lại chặn cô nhận diện thoại từ cô, chính là bởi vì dây điện thoại không đủ dài, cho nên Hình Khải thuận tiện nghiêng sang Hình Khải, được nước làm tới.
Hình Dục vừa mới tắm xong, không muốn đụng tới khắp người hôi thối Hình Khải, cô nhấc máy điện thoại đặt ở trên đùi, ý bảo anh ngồi thẳng.
Hình Khải giả bộ đang tập trung nói chuyện, một hồi ngửa đầu cười to, một hồi cúi đầu cười, nhưng thật ra là mượn lúc lên lúc xuống mắt lại nhìn vào "Nội dung" bên trong cổ áo.
Đặng Dương Minh ho khan hai tiếng, che miệng cười, chỉ có anh biết Hình Khải đang dùng con mắt bỉ ổi nhìn Hình Dục.
Rốt cuộc, Hình Dục cảm thấy không thích hợp, cô nhìn vào mắt Hình Khải, Hình Khải giả vờ cười vừa thu lại, lập tức cúp điện thoại.
Hình Dục đứng lên, chạy về phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, thay một áo sơ mi tay dài bước vào phòng khách.
"Ngày nóng như vậy, cô mặc kín mít chi vậy?" Hình Khải bất mãn nói.
Hình Dục không để ý tới, đi về phía phòng bếp: "Hai người buổi trưa muốn ăn cái gì?"
"Ăn lẩu cay!" Hình Khải lập tức đề nghị.
Đặng Dương Minh cười khúc khích: "Cậu sảo huyệt lắm. Vì để muốn cho cô ấy cởi, mà cậu bắt tụi mình phải thử ăn."
Hình Khải liếc Đặng Dương Minh một cái, chỉ vào vị trí sau ót, nơi đó còn để lại dấu vết mà Hình Dục ban tặng.
"Tớ chính là trong lòng ngứa ngáy, không nhìn mới lạ nha, nhưng không thể bị cô ấy phát hiện, nếu không sẽ bị cô ấy xử không còn đường sống ."
"Cậu xem hoa khôi của cậu đi."
“ Sớm xem xong rồi. . . . . ." Hình Khải nhìn trời huýt gió: "Ai, cây tắc thật không thể coi là cây quýt."
"Vậy mà cậu vẫn còn vì người ta đánh nhau?" Đặng Dương Minh hếch lên mày.
"Mặc dù tớ không muốn cũng không thể để lại cho người khác chứ? Vấn đề này lỡ ảnh hưởng đến mặt mũi của tớ thì sao!" Hình Khải cầm một điếu thuốc, làm vẻ bất đắc dĩ thở dài: "Là tớ xem nhìn chán rồi, không trách được người khác."
Đặng Dương Minh nhặt lên dép ném anh, mắng anh ghê tởm.
Hình Khải cùng Đặng Dương Minh không có chuyện gì mà không nói, chuyện mất mặt xấu hổ vẫn cũng không gạt Đặng Dương Minh. Mà Đặng Dương Minh cũng không nói chuyện này với người khác. Đây chính là anh am của anh, trừ chuyện vợ ra, cái gì cũng có thể chia sẻ.
Chỉ là, về chuyện Hình Khải giở trò lưu manh bị đánh thì chuyện này ngược lại làm Đặng Dương Minh rất kinh ngạc, anh vẫn cho rằng Hình Dục nhẫn nhục chịu đựng, không nghĩ tới trong lòng còn có điểm cao ngạo như vậy.
Hai người náo loạn một lát, Hình Dục từ trong phòng bếp bưng ra lò vi ba.
Đặng Dương Minh hít một hơi, đặt mông ngồi vào Hình Khải bên cạnh: "Nhà cậu, tớ thấy Hình dục rất nghe lời, nếu như mà tớ tương lai cưới cô vợ có điểm giống một nữa cô, ba tớ không phải là vui mừng điên khùng sao."
"Thích mang cô ấy về nhà đi, anh em như tớ thì rất là hào phóng!" Hình Khải vỗ ngực một cái, hướng phòng bếp gọi lên: "Hình Dục, cơm nước xong thì thu dọn đồ đạc, cô được anh Minh thu cô rồi. . . . . . Ách. . . . . . Cậu nha dám đánh người!" Hình Khải vuốt vuốt cái ót, cợt nhã đạp Đặng Dương Minh.
Hình Dục giữ vững bình tĩnh trước sau như một, đem cắt đồ ăn để sẵn trên bàn, càng không hứng thú tham dự chủ đề nhàm chán của bọn họ.
Chờ cái lẩu chuẩn bị xong, hơi nóng của nồi lẩu tỏa ra, không phải là nóng bình thường, càng làm bụng dạ Hình Khải thất vọng, Hình Dục không có ngồi xuống cùng ăn,cô mút cho mình một chén trà lạnh, đang cầm tô mì trở về phòng.
Đặng Dương Minh nhìn về phía Hình Khải vừa lau mồ hôi, vừa hướng vào trong nồi thịt, vừa cười to: "Trộm gà không được còn mất nắm gạo, ăn đi."
". . . . . ." Hình Khải chọc chọc chiếc đũa nhọn, mắt nhìn xung quanh, lại nghĩ muốn nhìn “ thân thể” Hình Dục một chút.
Trong mắt anh xẹt qua một ý nghĩa đen tối, phòng khách và phòng tắm chỉ cách nhau có cái cửa, anh tính toán làm hư khóa cửa, sau đó chờ thời điểm Hình Dục tắm, anh làm bộ ngủ mơ mơ màng màng, liền kéo cửa vào!
Lại nói đây thật là thói hư tật xấu của cánh đàn ông, chủ động đưa tới cửa là không hiếm, càng không cho đụng càng muốn nhìn.
Hình Khải nghĩ đến cái gì lập tức liền thi hành, lấy tới búa, tua-vít phá hư ổ khóa, lại xảy ra sợ Hình dục đột nhiên đi ra từ phòng ngủ, còn nói Đặng Dương Minh giúp anh canh cửa dùm. (HK biến quá đi)
Đặng Dương Minh phát hiện hắn càng ngày lắm trò, không nhịn được cười một tiếng.
※※※
Chín giờ rưỡi tối
Hình Khải đứng bên cạnh ở khe cửa ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc đợi đến Hình Dục đi vào phòng tắm.
Hình Dục rất nhanh phát hiện khóa cửa đã hư, cô đứng ở bên cửa thử một chút, xác định khóa nổi cửa, theo bản năng nhìn về cửa phòng ngủ của Hình Khải, mà Hình Khải đã sớm tắt đèn, giả bộ ngủ để che mắt cô.
Hình Khải thuận mở khe cửa thấy cô đi ra, làm đầu tóc rối tung, bày ra một bộ mặt mới vừa tỉnh ngủ, rồi sau đó, anh cởi giày, rón ra rón rén đi xuống cầu thang, đứng ở sau lưng sofa chờ đợi thời cơ.
Hơi nóng bốc ra làm cho kính mờ nhưng cũng đủ thấy được dáng vẻ thân hình mảnh, anh thấy động tác cởi áo ra, khom người cởi quần của cô, thấy phải rất rõ ràng.
Hình Khải nuốt nước miếng một cái, kích thích! Thật không phải bàn cải gì hết.
Trong phòng tắm, truyền đến"Rầm rầm" tiếng nước chảy. . . . . .
Xuyên thấu qua lớp kính mơ hồ, có thể thấy được Hình Dục đang gội đầu, gội đầu thì phải nhắm mắt, cũng sẽ không kịp phòng hộ thân thể, đương nhiên là Hình Khải vọt vào vì đó là thời gian tốt nhất!
Vì vậy, Hình Khải bốn chân chạm đất bò đến bên cạnh phòng tắm, đứng ở trên khung cửa, hít sâu một hơi, lại hít một hơi, đem tóc làm rối tung, dùng sức xoa xoa mí mắt, há to mồm cố gắng ngáp. . . . . . Xong rồi, mọi chuyện sẵn sàng chỉ thiếu cái kéo cửa!
"Két!" . . . . . . Anh thành công áp dụng bước đầu tiên.
Nhưng anh đã tính sai chính là, Hình Dục gội đầu . . . . . . TM vì cái gì muốn ở trên người quấn khăn tắm? !
Hình Dục đầu đầy bọt, híp mắt nhìn về phía cửa Hình Khải. . . . . ."Đi ra ngoài."
". . . . . ." Hình Khải khẩn trương quá độ quên lời kịch đã định nói gì—— ai nha, thật xin lỗi, tôi mới ngủ dậy mơ mơ màng màng không phát hiện là cô đang tắm.
Hình Dục thấy anh không nhúc nhích, vội vàng kéo thêm một cái khăn tắm choàng vào người, cô không nói gì, có lẽ là hù sợ, có lẽ đoán được anh không có ý tốt, cô bình tĩnh nhìn anh, nắm lên tay cái ghế ngồi, hiển nhiên là đang cảnh cáo anh rời đi nhanh lên một chút.
Hình Khải liếc một cái trong tay "Hung khí" của cô. . . . . . Chậc chậc, lực sát thương không nhỏ đâu?
Hình Khải đồng thời thấy tâm tình trong mắt cô, khinh thường cùng cười nhạo.
Cổ anh như bị cái gì chặn không nói được, dù sao đều như vậy rồi, đành liều luôn vậy!
Hình Dục thấy anh xoải bước nhích lại gần mình, phản chân nhảy vào bồn tắm, lần này không đợi Hình Dục nâng ghế ngồi đánh tới hướng Hình Khải, Hình Khải đánh đòn phủ đầu, một cước đá bay cái ghế trong tay cô, nắm cổ tay cô đặt tại bên tường. Bả vai anh run lên, đắc chí nói: "Không nên dùng cái loại ánh mắt tức giận đó nhìn tôi, tôi cũng biết rõ cô nhất định sẽ trả thù tôi, nhưng ít ra tôi xem xong rồi, hắc hắc. . . . . ."
Anh nói xong, định lấy tay khéo khăn tắm của cô xuống, khi khăn tắm vừa rơi theo Hình Dục thì Hình Dục chợt nâng lên đầu gối hướng tới chỗ hiểm của anh mà đánh tới.
"A a a! . . . . . ." Hình Khải thiếu chút nữa phun ra nước mắt, hai chân mềm nhũn ngã lệch trên mặt đất, che chỗ ấy. Thân thể đau đến phải co quắp. (đáng đời ai kêu anh BT)
HìnhD nhanh chóng kéo khăn tắm lên, trực tiếp dẫm lên lồng ngực anh, mà thoát khỏi phòng tắm.
Tuy chỉ có một giây, nhưng anh vẫn còn là thấy được, thấy được.
Tiểu mật đào thậ đáng yêu, ha ha.
Chỉ là Hình Khải là một giây này mà ở trong phòng tắm ước chừng khoảng hơn hai tiếng, cuối cùng vẫn là phải gượng chống lấy cây lau nhà mà đi ra.
Khi anh bước chân tập tễnh trở lại phòng ngủ thì phát hiện trên cửa dán một tờ giấy.
—— nếu như cuối kỳ cuộc thi anh thi đạt trên 85 điểm, tôi sẽ cởi hết cho anh xem.
Hình Khải khóe miệng giật giật, cập cách không còn sai biệt lắm, 85 điểm đối với anh mà nói quả thực là lời nói vô căn cứ, hơn nữa cách thi cuối kỳ chỉ có hơn năm tháng!
Vì để cho cô cam tâm tình nguyện cởi quần áo buộc mình phải lao đầu vào học? Thật không đáng giá không đáng giá.
Anh lấy tay gạt tờ giấy, khập khễnh trở về phòng.
Xem tiếp: Chương 04