21 -“Oa xe mới ta”_thằng Duy đi vòng vòng quanh thằng Tuấn đánh giá-“Thấy sao. . . ”_thằng Tuấn thong thả dắt xe đi hỏi-“Cũng được. . ”_thằng Duy gật gù_ “50 chai hông mạy?”-“Không thèm nói với mày”-“Xí.
22 Cuối cùng vẩn là từ chối không đi, Thanh mở máy chuẩn bị công việc cho tuần sau, không nhiều, kiểm toán lại chi thu của tuần này, báo cáo, hạch toán, dự toán cho tuần sau.
23 Vùng một cước hất thằng Tuấn ra, Thanh xoay gót bước đi, nước mắt lại rơi à. Xem như lần cuối đi, dung nước mắt này cuốn trôi tất cả. Trái tim sao lại thắt lại, ai đang bóp chặt trái tim anh, ai đang chèn một thứ gì đó trong cuốn phổi, hô hấp mà cũng nặng như thế.
24 -“Anh có chuyện muốn nói”_nên một lần nói rõ ra, sẽ tốt hơn cho cả hai. -“Anh nói đi”_thằng Tuấn ngồi bên cạnh nhìn anh chờ đợi-“Chuyện này. . ”_Thanh hít sâu_ “Anh là gay”_khẽ nhìn sang biểu tình của thằng Tuấn, không có cái bộ dạng gì ngạc nhiên cả, có lẽ nó sớm đã biết.
25 ‘Chát’ một cánh tay hạ xuống, cánh tay còn lại vươn lên. -“Cái bạt tay này là đánh cho anh thức tỉnh. . ”_Thằng Tuấn hạ cánh tay xuống, nắm lấy bả vai Thanh nhìn thẳng vào mắt anh_ “Rõ ràng rất thích em sao mà lại làm em đau lòng, rõ ràng muốn em nhưng lại luôn đẩy em ra.
26 Chỉ một câu ngắn gọn ‘tối nay con ỡ lại đây’ là thằng Tuấn đã đường đường chính chính ngủ qua đêm tại nhà Thanh. Mẹ Thanh khẽ mỉm cười chẳng nói gì, mẹ thằng Tuấn thì vội từ giã đi về vì có việc gì đó, trông bà rất bồn chồn.
27 Sức trai đôi mươi hừng hực tràn đầy, một lần đầu tiên thì có hề chi. Vì thế thằng Tuấn nhanh chóng cảm nhận được cơ thể dần biến đổi, lại có sức lực hẳn ra.
28 Toàn thân như bị rúc hết sức lực mà nằm trên giường, lại được thằng Tuấn ôm lấy trong lòng, quá mệt mỏi mà thiêm thiếp đi lúc nào không hay. Cũng quên cần phải vệ sinh.
29 Trở lại thành phố vào buổi chiều vì sáng mai thằng Tuấn lại có giờ học. Dĩ nhiên, khi xuống mỗi người một nẻo nhưng khi về là cùng nhau. Nếu nói không có sự khác biệt là không thể tin, người xưa nhưng danh nghĩa đả khác dĩ nhiên có điểm khác.
30 Quán cà phê chiều lưa thưa khách viếng, điệu nhạc nhẹ ngân nga, vang vang. Bài hát về Hà Nội, giọng hát lại trầm, nhẹ, như day như bùi ngùi. Nhưng nơi ngồi lại là một quán cà phê ở trung tâm thành phố Hồ Chí Minh, tầm mắt nhìn ra ngoài tấm kính dày là hàng hàng xe chạy, nối đuôi nhau, vương bụi đường.
31 -“Anh về rồi”_thằng Tuấn giờ mới phốc một cái nhảy xa thằng Duy, tư thế này đúng là dể khiến người ta hiều lầm, có khi nào Thanh đang hiểu lầm rồi không, nó có cảm giác ánh mắt anh khác lạ, như đang trách móc.
32 Quấn lấy nhau suốt một thời gian làm hai người mệt nhừ, cơ thể mồ hôi như một lớp màng bao phủ. Hai cơ thể dính sát vào nhau, dường như không có khoảng cách, có thể nghe được nhịp tim trong lồng ngực đối phương, lại còn cảm nhận hơi thở của người kia.
33 -“Gì vậy Phương?”_Thanh tiếp điện thoại, nếu giờ này thằng Phương gọi điện ắn hẳn không phải bình thường. Bên ngoài ban công nhìn vào Thanh vốn không biết tâm tình thằng Tuấn đang hoang mang lo nghĩ, Thanh chỉ thấy nó lăn qua lộn lại trên nệm, rồi lại nằm sấp xuống, như một đứa trẻ cúi xuống đợi ăn đòn, cặp mông kia thật vung nha.
34 Đở một người là không dể, đằng này còn kè một người say về nhà nên phải nói là rất khổ. Bước đi kẻ say thì loạng choạng, cơ thể như không xương mềm nhủng, lại bám víu vào người mình, toàn bộ sức nặng cơ thể đều tựa vào mình, gian nan lắm mới có thể hoàn thành được công việc này.
35 Ra đến xe Thanh nhớ đến một việc, ngước về phía sau, nhìn hướng căn nhà thằng Phương, bổng có chút do dự. Khi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt thâm trầm của thằng Tuấn.
36 Ngày thứ nhất sau sự việc ở nhà thằng Phương, cuộc sống hai anh em họ chúng nó mặt ngoài vẩn diễn ra bình thường. Thằng Duy vẩn chưa về nhà, sáng nó cùng thằng Duy đi học, anh đi làm.
37 -“Tôi nghĩ chị nên về trước đi”_Thanh thành thạo rót trà vào ly đẩy đến phía chị thằng Duy, bình thản nói, ánh mắt ngước lên thoáng nhìn vẻ mặt cô ta như thăm dò.
38 Nụ hôn dây dưa kéo dài đến tận túc Thanh được thả lên giường vẩn chưa dứt, thằng Tuấn thì muốn bù lại cho những ngày thiếu thốn, còn Thanh không muốn từ chối nó.
39 -“Thanh à. . ”_cuối cùng cũng mở lời rồi, Thanh nghĩ_ “Thím có chuyện này muốn nói với con”_nhìn những ngón tay đang nắm chặt cái cốc trong tay của người phụ nử, Thanh biết rằng đây có lẽ là một việc quan trọng nên chỉ lặng thing lắng nghe.
40 Con đường về nhà hôm nay có vẻ dài, quán cà phê cách nhà không xa, thế mà bước đi chưa đến nhà đã thấy mệt. Bước chân cảm giác nặng trong từng cái nhấc.