121 “Hey, mọi người, đã lâu không gặp!” Cùng với giọng điệu thoải mái, Tri Hỏa đi vào phòng chủ thành.
Cả đám đang bận rộn thấy cậu đã khôi phục bộ dáng ngày thường đều tỏ ra sửng sốt, nhưng rồi lại trông thấy Bắc Hoàng Minh đi theo phía sau, đều nở nụ cười ám muội.
122 Sau khi ăn uống no đủ, đoàn người chuyển hướng đi tới đảo Hải Dương. Nhìn Hỏa Luyện thành thạo đi về phía ngày càng heo hút bóng người, Tri Hỏa có chút bất an hỏi: “Cậu chắc là hướng này chứ?”
“Cứ yên tâm, dù không tin tôi cũng phải tin bọn Thiếu Ảnh chứ.
123 Phương pháp vào thôn Tân Thủ cư nhiên lại giống như trước ngã xuống từ giữa không trung, nhưng mà lần này Tri Hỏa đã có kinh nghiệm, xoay người từ trên cao nhẹ nhàng tiếp đất, thấy đám bạn xung quanh rơi xuống bộ dạng chật vật, nhịn không được cười đầy vẻ đắc ý.
124 Một ngày bị truyền tống những hai lần, Tri Hỏa cảm thấy có chút khó chịu, mới vừa đứng vững lại đã cảm thấy choáng váng đầu óc, người vừa loạng choạng sắp ngã thì được Bắc Hoàng Minh ôm lấy.
125 “Tri Hỏa? Tri Hỏa!”
Bị hàng loạt tiếng gọi bên tai đánh thức, Tri Hỏa cố gắng mở hai mắt, đến lúc nhìn rõ cảnh tượng phía trước, trí óc đang mụ mẫm cũng dần dần tỉnh táo lại.
126 “Ngươi định làm như nào?”
“Lui xa một chút. ” Không trả lời, Tri Hỏa chỉ nhắc nhở Đóa Miêu Miêu một câu. Tuy rằng vẫn không hiểu Tri Hỏa rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Đóa Miêu Miêu vẫn quyết định nghe theo lời dặn, rất nhanh rời xa Tri Hỏa.
127 Tri Hỏa không biết hiện tại mình ở nơi nào, cậu chỉ có thể đi tiếp không ngừng về phía trước, trong lúc đó cũng gặp vô số quái cấp cao, nhưng số lượng không đáng kể nên chỉ gây chút khó khăn, chưa tính là rắc rối lớn.
128 Mặt trời ấm áp chiếu ánh nắng xuống người, có gió thổi vờn nhẹ qua má, Hàn Phi Tường nằm trên tầng thượng, chỉ chốc lát liền thở đều đều tiến vào mộng đẹp.
129 Sau khi nhận được nhiệm vụ, khung nhiệm vụ của mọi người hiện lên bản đồ chi tiết của Đảo thần thánh cùng nội dung thử thách.
“Còn có thể cầu viện hỗ trợ này.
130 Mãi tới khi tiến vào thành thị thuộc sở hữu của bang Sphinx, Cổ Lam mới nhận ra Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh có ý định nhằm mục tiên vào Hỏa Luyện đầu tiên.
131 Kế tiếp đám Tri Hỏa lại chạy qua bang Nguyệt Thần, Hải Âu và cả bang của Bất Nhược Cẩm Sắc, đều thuận lợi có được lời hứa hỗ trợ của bọn họ. Mặc dù phía Bất Nhược có chút phiền toái, nhưng may mà có Hải đi cùng, chút phiền toái đó liền biến thành chuyện nhỏ như không có gì.
132 Mặc dù thấy được đảo Hắc ám, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai đảo lúc này thật sự rất xa, tuyệt đối không thể cứ bơi mà đến được, cho nên cả đám chỉ có thể nghĩ cách khác.
133 Tiếng sóng biển rì rào, ánh sáng le lói còn sót lại ban chiều chiếu qua vùng đất bị mây mù hắc ám bao phủ, ngày chậm rãi chuyển sang đêm, trên bãi biển, có vài người vẫn đang trong cơn mê.
134 So với phía Tri Hỏa gặp may mắn, bên này Bắc Hoàng Minh lại có vẻ không được như vậy.
Bị một đàn hổ trưởng thành vây quanh là cảm giác gì? Đặc biệt mấy con hổ to lớn này còn có đôi cánh khổng lồ, dài rộng đến mức như thể che kín bầu trời, đồng thời cũng ngăn trở tầm nhìn của hết thảy mọi thứ, làm người ta chợt có lỗi giác bị dồn vào đường cùng, không thể trốn thoát.
135 Qua một thời gian không lâu sau, đoàn người Tri Hỏa đã tới khu vực ngay sát tháp Hắc ám. Nhìn tòa tháp cao chọc trời vươn qua khỏi làn mây đen, đứng sừng sững tại trung tâm đảo Hắc ám, Tri Hỏa hiếm thấy mang theo vẻ mặt nghiêm túc.
136 Vừa đi vào tháp Hắc ám, tất cả đều có cảm giác thực khó chịu, không thể ngay lập tức thích nghi được với màn đêm đen kịt đến nỗi giơ tay nhìn không thấy ngón, mọi người theo bản năng nhắm mắt lại.
137 Một cước đá văng cánh cửa trước mặt, Tri Hỏa mặt mày xám xịt nổi giận đùng đùng xuất hiện. Trải qua N ngày vất vả chiến đấu, cậu rốt cuộc đã lên đến đỉnh tháp.
138 Chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Cổ Lam, Tri Hỏa mím môi, có chút buồn bực hướng về phía hoàng đế Hắc ám kêu lớn: “Này, ngươi đây là đang ép buộc!”
“Đây là luật của trò chơi không biết sao?” hoàng đế Hắc ám có chút dở khóc dở cười nhắc nhở.
139 “Bày vẻ mặt ngu ngốc đấy ra làm chi?” Đóa Miêu Miêu liếc mắt lườm Tri Hỏa đang ngẩn người ngó mình, thật sự cảm thấy tức giận vô cớ, bèn đập một phát lên đầu cậu.
140 Tuyết Vân Phi bị vùi trong cát chán đến sắp ngủ gật đến nơi, không ngừng đưa ánh mắt nhìn về phía tháp Hắc ám.
Sao chậm vậy, còn chưa giải quyết xong việc ư.