21 Ngọc Bảo Bình đưa tay lên chạm nhẹ một bên má đỏ ửng đã có dấu hiệu sưng lên, cái cảm giác đau rát như thế là lần đầu cô cảm nhận được a.
Cái tát cũng không hề nhẹ, có thể thấy tay của Vương Nhã đã đỏ hết cả lên nhưng cô ta hầu như không hề cảm thấy đau đớn mà tức giận nhìn Ngọc Bảo Bình, cánh tay lại càng thêm nắm chặt.
22 -"Lại đây!"
Hạ Cự Giải bất giác rùng mình một cái cũng chẳng dám nhúc nhích mà vẫn cứ ngồi đó.
Tôn Sư Tử híp mắt, môi mỏng hiện lên một ý cười sắc lạnh.
23 Trong khi Lâm Bạch Dương đang rất tức giận cho người đi bắt Lục Nhân Mã trở về thì hiện giờ cô nàng đang tung tăng ở nơi đầu đường xó chợ nào đó. . .
-"Chán thật! Nếu bây giờ có gì đó chơi thì hay biết mấy.
24 Vân Ma Kết từ trong mơ màng tỉnh lại, cô cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu rồi. Suốt ba ngày nay cô đã không ăn không uống, tự nhốt mình trong phòng.
25 *tách, tách*
Gian phòng rộng rãi.
Hàn Phong hí hửng cầm điện thoại quỳ gối ở mép giường, vừa chụp vừa cười hí hửng.
Nhìn lại thành quả của mình, cậu bé lại càng thích thú hơn.
26 -". . . Hàn tổng, phu nhân là do nhiều ngày không ăn uống mới dẫn đến tình trạng suy nhược cơ thể mà ngất đi. . . Trước hết thì phải bồi bổ thêm và. .
27 Con đường đông đúc, tấp nập người qua chỉ sau một trận mưa liền trở nên vắng vẻ. . .
Dương Xử Nữ đứng dưới mái hiên tránh mưa, nâng tay ngọc hứng từng hạt mưa buốt lạnh.
28 Dương Xử Nữ sau khi chạy về nhà, không thèm ngó nhìn ai liền chạy thẳng vào phòng đóng sập cửa ngồi thở hổn hển.
Cả thân người cô ướt sủng, khiến nơi cô ngồi tạo thành một vũng nước nhỏ.
29 "Tôi vào nhé!"
Dương Xử Nữ một tay cầm một khay đựng đầy thức ăn và cư nhiên sẽ có cháo.
Tuy rằng cô nấu ăn rất thành thạo nhưng lại sợ không hợp khẩu vị của Thiên Bình cho nên làm mỗi món một ít.
30 Triệu Thiên Bình vốn không có ngủ, cậu chỉ đơn giản muốn xem hành động của Dương Xử Nữ.
Chỉ biết Dương Xử Nữ kéo chăn cho cậu, còn nói mấy câu ngốc nghếch.
31 Ngọc Bảo Bình nhìn trời mưa, bàn tay nhỏ trắng nõn chạm nhẹ vào khung cửa sổ sát đất, cảm nhận hơi lạnh từ nó. . .
-"Chắc cơn mưa này sẽ lâu tạnh. "
Ngọc Bảo Bình xoay người tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó, cô nở một nụ cười đối với vị quản gia đã ngoài ngũ tuần, gọi một tiếng:
-"Quản gia Lý!"
Nhìn nụ cười tràn ngập ánh mắt trời như che lấp cả ngày mưa kia của Ngọc Bảo Bình, trên gương mặt hiền hậu của quan gia Lý xuất hiện một nụ cười hòa nhã.
32 Mưa to, ảm đạm cả một vùng trời. . .
Ngọc Bảo Bình lẳng lặng nhìn hai tên vệ sĩ kéo Vương Nhã ra ngoài, gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo nhờ hai cái tát vừa rồi của Ngọc Bảo Bình.
33 Không gian xung quanh dường như ngưng trọng chỉ còn tiếng mưa rít gào. . .
Trong phòng âm u, lạnh lẽo. Thiếu nữ mặc trên người bộ váy màu lam nhạt xinh đẹp, dịu dàng tựa làn nước.
34 -"Cơ Linh Tuyết này thiếu gia đặc biệt trồng vì nó có tên giống với người con gái mà cậu ấy yêu. . . "
-"Quản gia Lý, chuyện của tôi, ông đừng quá nhiều lời.
35 Hạ Cự Giải thẩn thờ ngồi trước bàn trang điểm, bàn tay nâng lên chạm nhẹ vào gương mặt nhợt nhạt đã có phần gầy đi trông thấy. Làn da trắng ngần cũng vì thế mà trở nên trong suốt, đôi mắt mông lung nhìn vào tấm gương phản chiếu hình ảnh của mình, tuy là xinh đẹp như thế, nhưng lại có chút không nhận ra bản thân mình đã tiều tụy đến mức độ này.
36 -"Trở về phòng. "
Tôn Sư Tử không nhìn cô nữa, cúi đầu tiếp tục ghi chép. . .
Hạ Cự Giải âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng, quay về phòng mình, leo lên chiếc giường.
37 Hạ Cự Giải bị dọa sợ đến lạnh run, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Tôn Sư Tử, trong mắt đều là ý vị cầu xin tha thứ.
-"Tôi xin lỗi, tôi biết lỗi rồi.
38 Không gian xung quanh nhuốm đầy mùi vị nguy hiểm.
Tôn Sư Tử tựa như dã thú, đôi mắt lóe lên tia nhìn lãnh khốc, tàn nhẫn. Mà, Hạ Cự Giải trước sau vẫn là bộ mặt câm phẫn, hận không thể đem hắn đi bầm thây thành trăm mảnh.
39 Phan Kim Ngưu trong cơn mê man tỉnh lại, thần trí có chút mơ hồ. Cô đã vì chuyện về quá khứ của "cha" cô mà khiến cho tinh thần suy sụp, lại bị cảnh tượng máu me ghê rợn làm cho hoảng sợ.
40 Sáng hôm sau. . .
Phan Kim Ngưu theo phía sau Triệu Song Tử bước lên chiếc xe màu đen, bóng loáng đang chờ sẵn.
Cô dừng lại một chút, hai chân không có ý định bước tiếp.