21 Chương 21Oản Oản nhìn hắn, thân mình lui lại, lùi dần đến giường gạch, nàng không thể khoanh tay chờ chết, không thể cứ nhẹ nhàng đơn giản mà chết như vậy, nàng nhớ trên bàn ăn có một con dao, tuy không dài, nhưng có còn hơn không.
22 Chương 22“Oản Oản tỷ, tỷ mau đi xem một chút đi, công tử lại không ăn cơm trưa. ” Tùy Tâm lo lắng chạy tới, trong tay còn cầm theo hộp đựng cơm. “Không phải ngày hôm qua Dịch nhị công tử đã tới sao?” Oản Oản cầm cái bàn ủi đơn giản* đang ủi quần áo cho Tình Khuynh, từ sau sự kiện lần trước, chỉ cần Tình Khuynh không có khách liền kéo nàng ngủ chung giường, không làm gì cả, chỉ ôm, thật giống như đứa bé khiếm khuyết tình thương tìm kiếm một vòng tay yên bình.
23 Chương 23Bí Ngải Điềm vừa nghe Trịnh Ngọc Tập lên tiếng, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Oản Oản, rồi ngậm miệng, xem ra đã lấy chồng có khác, cũng biết “xem chồng là trời”.
24 Chương 24“Ngươi rốt cục muốn thế nào?” Dịch Ngạn Chi ở trong phòng nôn nóng đi tới đi lui, dường như đang cực lực nhẫn nại. “Không muốn gì cả. ” Một lát sau, giọng nói nhàn nhạt phiêu phiêu đãng đãng của Tình Khuynh vang lên, không biết sao Oản Oản nghe ra trong đó vẻ bất đắc dĩ cùng thương tâm.
25 Chương 25Liên tiếp vài ngày, vì thân thể Tình Khuynh bị thương, Đông lang quân liền bỏ hết tất cả xã giao tiệc tùng của hắn, lấy lý do là thân thể Tình Khuynh không khoẻ, dặn dò Oản Oản chăm sóc, dưỡng thương cho tốt.
26 Chương 26“Aaa!”Không biết qua bao lâu, tiếng la của Tùy Tâm đánh vỡ không khí kỳ dị trong xe, Oản Oản vén màn xe lên, cao giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”“Có một người nằm đó.
27 Chương 27Lại nửa tháng trôi qua, Dịch Ngạn Chi thủy chung vẫn không tới, tinh thần của Tình Khuynh dần dần trở nên sa sút, có đôi khi ngồi dựa vào cửa sổ thật lâu, Tùy Tâm Tùy Ý, Kim Hạp Ngân Hạp có khuyên bảo, nhưng hắn vẫn cứ như vậy.
28 Chương 28“Oản Oản tỷ! Mau tới giúp một tay a!”Oản Oản cũng không biết khóc rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc Tùy Tâm gọi nàng, đầu óc nàng còn đang mê mang hỗn loạn, xoay người kéo màn che, phát hiện trời đã sắp giữa trưa, vội vàng xoa xoa đôi mắt đau nhức, cởi áo khoác bị nhăn thành nhiều nếp ra, chạy đến cửa, may mắn, thân thể này của nàng là thiên phú dị bẩm, dày vò như thế nào, gương mặt vẫn còn xinh đẹp, không khóc đến sưng vù mắt.
29 Chương 29“Có khả năng cuối năm lang quân sẽ không ở trong viên. ” Mặc Thiển nghĩ nghĩ một chút, buông chén nói. “Hả? Lang quân muốn đi đâu?” Tình Khuynh tuy có chút thất thần, nhưng nghe tin tức thế, khó tránh khỏi cũng sẽ lộ ra vẻ mặt quái dị.
30 Chương 30“Ở trong lòng hắn, ta vĩnh viễn đều xếp sau cùng…” Tình Khuynh cọ cọ lên cổ Oản Oản, khép hờ mắt nói: “Dù sao hắn cho rằng, ta vẫn luôn sẽ ở tại chỗ chờ hắn, không phải sao?”“Tình Khuynh?” Cảm nhận được cảm xúc không giống như Tình Khuynh, Oản Oản thoát khỏi nỗi tức giận khi vừa mới biết được tình cảnh lúng túng của mình, nhịn không được mềm giọng, giải thích thay Dịch Ngạn Chi: “Có lẽ hắn cho rằng, lỡ như kế hoạch của các ngươi có sơ xuất, ta liền chết rồi, ngươi xem không phải Hồng Chúc đã chết sao?”“Không, tình cảm chân chính, là sẽ không tồn tại may mắn.
31 Chương 31“Làm sao vậy?” Oản Oản thuận tay nhét ngọc bài vào trong vạt áo, đứng dậy hỏi. “Tiền viện có ba người đến, yêu cầu nhất định là công tử ra tiếp khách.
32 Chương 32“Đăng Chi lâu? Ngươi nghe qua chưa?” Nhị lang Viên gia vỗ nam nhân tên tự “Kính Tri” bên cạnh đang chăm chú nhìn thiếu niên kia. “Đăng Chi lâu? Chưa từng nghe qua, chắc là một kỹ viện mới mở.
33 Chương 33“Ai, đừng! Đừng… tạm thời còn chưa có chơi a, cô nương đã tới rồi, thì cứ để hắn ở bên trong đợi, chúng ta cứ uống a, một lát ta bảo người đưa hắn ra ngoài, sẽ không quấy rầy cô nương mất hứng.
34 Chương 34“Ưm… Muốn… A…” không biết có phải là Tình Khuynh hiểu lời giải thích của Oản Oản hay không, mà chỉ cảm thấy thân mình hắn thả lỏng, khẽ mở mắt, không còn cứng ngắc như vừa rồi, ngược lại càng mềm mại, nhào thẳng vào lòng Oản Oản.
35 Chương 35Tình Khuynh ngủ vẻn vẹn ba ngày, trong ba ngày này, có khi nóng lên, có khi lại rét run, vật vã đến chiều tối ngày thứ ba mới tỉnh táo lại, sau khi để Tôn đại phu xem qua, nói độc đã được giải hết, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là sẽ bình phục.
36 Chương 36Hội chùa trước ngày lễ nguyên đán, tất nhiên là không đi được, lần đó Tình Khuynh bị tổn thương lợi hại, dù đã có giải dược, nhưng thân thể vẫn còn hư nhược, có thể tản bộ ở trong vườn một chút là đã khá lắm rồi, chuyện khác thật sự không kham nổi.
37 Chương 37“Nhanh lên á… các ngươi xong chưa?” Tùy Ý ngồi đằng trước xe ngựa, toàn thân bọc thành một trái cầu tròn vo, đang bất mãn nhìn Kim Hạp Ngân Hạp, la lớn.
38 Chương 38Oản Oản quay đầu, mắt thấy con ngựa đang phun nhiệt khí, bốn chân bay trên không kia sẽ đạp lên người mình, nhưng giờ phút này đầu óc nàng lại trống rỗng, tứ chi cứng ngắc, đứng chôn chân tại chỗ, đúng là hoàn toàn không nhúc nhích được.
39 Chương 39Đêm khuya, ánh nến trong màn giường đã sớm tắt, Oản Oản dụi dụi mắt, định trở mình nằm nghiêng, lại cảm giác bên cạnh lạnh như băng, không có lửa nóng dán sát vào người như mọi ngày, không khỏi mở mắt, bên cạnh quả nhiên không có người.
40 Chương 40“Cái gì? Tìm ta?” Oản Oản cầm cây kim, khó hiểu ngẩng đầu. “Dạ, cô nương kia nói, nhất định phải gặp được Oản Oản tỷ mới đi. ” Tùy Tâm cũng buồn bực trả lời, sáng sớm hôm nay gã sai vặt ở tiền viện liền chạy đến tìm hắn, nói có người muốn tìm Oản Oản tỷ, nhưng người nọ lại không phải người quen của Oản Oản tỷ, hỏi lại, cư nhiên là người trong lòng của Trục Yên công tử, đây là cớ gì a.