21 Ở đại lục Thần Vũ, dược liệu được chia làm các cấp bậc khác nhau là dược liệu 10 năm, dược liệu 50 năm, dược liệu trăm năm, dược liệu ngàn năm, chưa từng nhìn thấy dược liệu vạn năm.
22 “Phong Nhi. ” Thiên Nguyên nhíu mày, đồ đệ này của hắn cái gì cũng tốt chỉ có tâm tính chưa trầm ổn.
Lúc này Dạ Thiên Phong mới nhớ tới sư phụ còn ở đây, vội vàng đè lửa giận trong lòng xuống, nói: “Sư phụ, vừa rồi đồ nhi quá mức xúc động phẫn nộ, cho nên mới.
23 Mộ Đình Nhi thật sự muốn giúp Mộ Như Nguyệt sao?
Không!
Chỉ vì thời điểm Mộ Y Tuyết vung tay lên, nàng thấy ngoài sân có hai người đang đi đến. Một người là tình lang Dạ Thiên Phong, một người khác là một lão giả tiên phong đạo cốt.
24 “Mộ Như Nguyệt!” Dạ Thiên Phong phẫn nộ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, rống to: “Ai cho ngươi nói với Đình Nhi như vậy? Dù ngươi có ghen ghét cũng không thể tổn thương một nữ tử nhu nhược! Đình Nhi không phải ngươi, nàng nhu nhược như vậy căn bản không chịu nổi những lời đó, lập tức xin lỗi Đình Nhi cho ta!”
“Ghen ghét?” Mộ Như Nguyệt cười châm chọc nhìn Dạ Thiên Phong, “Ta ghen ghét ai? Mộ Đình Nhi? Hay là vì ngươi ghen ghét? Vẫn là lời ta đã nói ở Kim Loan điện, Mộ Như Nguyệt ta cả đời này kiên quyết không gả cho một con ngựa giống, vị hôn phu của ta đời này kiếp này chỉ có một nữ nhân là ta, ngươi có chỗ nào phù hợp với tiêu chuẩn của ta? Dù mắt ta mù cũng không chọn ngươi.
25 “Khụ khụ”, Mộ Tình ho khan hai tiếng, cắt đứt hai người đang triền miên âu yếm, “Thế tử điện hạ, không biết vị này là. . . ”
Lúc này, Dạ Thiên Phong mới hồi phục tâm tình, vừa rồi hắn chỉ lo an ủi Đình Nhi mà quên mắt sư phụ, nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn hơi áy náy.
26 Ban đêm, ánh trăng trong trẻo tỏa sáng.
Lúc này trong Tây viện Mộ phủ, Mộ Như Nguyệt mệt thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, nàng lau mồ hôi trên trán, chăm chú nhìn dược liệu trên bàn, lúc này mới hài lòng tươi cười.
27 “Ha ha, Triệu lão, ván này ta thắng. ”
Trong khách điếm, Vô Ngu cầm quân cờ đen nhẹ nhàng hạ xuống bàn cờ, cười ha ha, nói: “Thế nào? Ngươi hẳn là phục rồi đi?”
“Vô Ngu đại sư cầm kĩ cao siêu, Triệu mỗ cam bái hạ phong.
28 “Vâng, Vô Ngu đại sư. ”
Đồng Húc lấy viên Hồi xuân tán ra cung kính đưa cho Vô Ngu đại sư.
Sắc mặt Vô Ngu vốn bình tĩnh, nhưng sau khi dùng ngón tay cái lấy một chút hồi xuân tán cho vào đầu lưỡi nếm, sắc mặt già nua biến đổi, cả người chấn động nói không nên lời.
29 Trong phòng, một mảnh yên tĩnh.
Đồng Húc pha trà cho hai người, sau đó yên lặng lui sang một bên.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nàng đặt ly xuống nhìn về phía lão giả trước mặt, chờ hắn mở miệng.
30 “Ai nói với ngươi làm đồ đệ của ta không có lợi ích gì? Đan dược, địa vị, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, dù ngươi muốn đi ngang trong Thanh Vân Môn, ta cũng cam đoan không ai dám đụng tới một cọng lông tơ của ngươi.
31 “Đồ nhi ngoan, ngươi yên tâm, nếu ngươi đã trở thành đồ đệ ta, sư phụ sẽ không cho phép bất cứ ai khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu ta sẽ hung hăng giáo huấn tiểu tử kia.
32 Nói đến gần đây Phượng thành có gì náo nhiệt nhất thì chính là đại hội luận võ lần này. Nghe nói đại hội luận võ lần này là Thanh Vân Môn tổ chức, Cảnh Vương thế tử là trọng tài, nếu có thể thành công đạt hạng ba trở lên, không chừng còn có thể lọt vào mắt cường giả của Thanh Vân Môn.
33 “Nương tử, ta nhớ ngươi, sao ngươi không đến tìm ta?”
Nói tới đây, thiếu niên có chút ủy khuất, ánh mắt vô tội mà mị hoặc thật sự khiến người ta khó có thể chống đỡ.
34 Buổi trưa canh ba.
Xung quanh võ đài, khán giả hứng thú bừng bừng thảo luận thắng thua, có người thừa dịp trận tỷ thí này để đánh cược, đương nhiên, về cơ bản mọi người đều cho rằng Mộ Đình Nhi, võ giả cấp 4 có thể đạt hạng nhất.
35 Lời vừa dứt, cả võ trường yên tĩnh lại.
Mà bất cứ ai cũng chưa từng nghĩ đến, ngoại trừ Mộ Đình Nhi còn có người mang lại hiệu quả như thế.
Trên đài luận võ, bạch y thiếu nữ đi tới chính giữa.
36 Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, đương nhiên nàng sẽ không nói cho hắn đây là hiệu quả của đan dược bồi dưỡng mấy tháng qua. Đoạn thời gian này nàng ngoại trừ đột phá võ giả cấp ba, luyện đan dược cũng tiến bộ không ít, hiện tại luyện chế đan dược cấp thấp là chuyện dễ như trở bàn tay.
37 “Lý công tử, ta nể mặt ngươi là hậu bối không chấp nhặt với ngươi, nhưng thỉnh ngươi ăn nói tôn trọng một chút, nữ nhi của Mộ Tình ta lai lịch trong sạch, năm đó nếu không phải phụ thân Đình Nhi cứu lão phu nhân, lão phu nhân cũng không tránh được một kiếp, huống chi Đình Nhi ngoan ngoãn thiện lương, người trong Phượng thành ai mà không khen ngợi nàng? Ta không thích Mộ Như Nguyệt đương nhiên có lý do của ta, nàng trời sinh tính tình ngoan độc, ngay cả một nữ tử thiện lương như Đình Nhi cũng khi dễ, làm sao xứng được ta sủng ái?”
Mộ Tình ăn nói hiên ngang lẫm liệt, lời lẽ chính đáng, giống như Mộ Như Nguyệt thật sự là nữ nhân tội ác tày trời mà Mộ Đình Nhi là tiểu bạch hoa bị người ta ức hiếp.
38 Sắc mặt Mộ Tình xanh mét, hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì, Đình Nhi luôn ngoan ngoãn nhu thuận sao lại nói ra những lời ngoan độc như vậy.
Tiếng trào phúng, nghị luận lọt vào tai khiến Mộ Đình Nhi dần dần tỉnh táo lại, nàng nhớ lại những lời mình vừa nói, sắc mặt đại biến, cả người tê liệt ngã trên mặt đất.
39 Xong rồi, hết thảy đều xong rồi!
Vẻ mặt Mộ Đình Nhi tuyệt vọng, cổ họng chua xót, đến bây giờ nàng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao mình sẽ không tự chủ được mà nói ra những lời như vậy.
40 Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt buồn cười, đương nhiên nàng cũng thật sự cười ra tiếng, ánh mắt lạnh băng châm chọc nhìn Mộ Tình, nói: “Chuyện này ngươi nên hỏi vị dưỡng nữ kia của ngươi chứ?”
Khi nói đến hai chữ dưỡng nữ, Mộ Như Nguyệt cố ý nhấn mạnh.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 46