41 41, Được cứu
“Làm sao để cứu hắn?” Hoa Thiên Lang vội vàng kéo Gia Cát hỏi.
Gia Cát tỉ mỉ bắt mạch cho Lâm Hạo Dương sau đó nói:“Băng cổ là độc vật âm độc, nếu muốn đem độc tính bức ra chỉ có thể dùng nội lực chí hàn mới được.
42 42, Ngũ quỷ
Sáng sớm hôm sau, bốn người Dạ Lan San liền khởi hành chạy tới Ngọc Quan Thành, đến buổi trưa, Đoạn Tinh nhìn Gia Cát đầu đầy mồ hôi, nhìn qua vẫn là bộ dáng ngủ không đủ.
43 43, Tướng quân
Hai người Dạ Lan San và Thần Tử Việt nghỉ ngơi lấy sức một chút rồi đi tới đại trướng Hoa Thiên Lang, vừa vào cửa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
44 44, Ôn nhu
Trong Vân Sát Bảo, Mộc Tiên Nhiên ngồi ở trên bậc thang buồn bực.
“Này, phát ngốc cái gì đó!” Bạch Nhược Manh đi tới vỗ vỗ hắn.
“Bạch tỷ, ta muốn đi tìm Bảo chủ……” Mộc Tiên Nhiên mở lời, vẻ mặt chờ mong.
45 45, Ly chiến
Sáng sớm, Dạ Lan San mở mắt ra, nhìn Thần Tử Việt trong lòng như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, muốn để cho hắn ngủ nhiều thêm một chút, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay xuống giường rửa mặt.
46 46, Hủy diệt
“Tiểu Việt!” Dạ Lan San vừa từ chiến trường trở về.
“Ngươi về rồi!“Thần Tử Việt nhào lên, lại bị Dạ Lan San đẩy ra:“Một thân máu, đừng chạm.
47 47, Biệt ly
Sau một đêm điên cuồng dây dưa, Hoa Thiên Lang từ trên giường đứng lên, cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương đang hôn mê vẫn còn nhíu mày ở trong chăn, quan sát cẩn thận trên thân thể đều loang lổ dấu vết màu đỏ, miệng vết thương phía sau lại càng ghê người, máu thấm đậm sắc trên đệm chăn, cùng dục vọng màu trắng hỗn loạn, vô cùng hương diễm cũng vô cùng tàn nhẫn.
48 48, Tướng tích
Sáng sớm ngày hôm sau, Lãnh Tịch Chiếu liền cùng nhóm Dạ Lan San mang theo Lâm Hạo Dương trở về Vân Sát Bảo, Hoa Thiên Lang nhẹ nắm Ngư Trường Kiếm Lâm Hạo Dương trong tay, nhìn chiếc xe ngựa kia chậm rãi biến mất nơi cuối đường, đứng đó mãi không muốn quay về.
49 49, Tịch Chiếu
Dạ Lan San ôm Thần Tử Việt trở lại tiểu viện, đặt hắn ở trên giường ôn nhu hôn lên trán một cái, nhẹ giọng nói:“Ta bảo bọn họ chuẩn bị nước tắm, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ ta từ chỗ Gia Cát về giúp ngươi tắm rửa được không?”
Thần Tử Việt ngoan ngoãn gật gật đầu, nhắm mắt lại ngủ.
50 50, Cố nhân
Lãnh Tịch Chiếu một đường chạy xuống núi, vừa lúc đi qua hội chùa, vì thế vui vẻ đi dạo xung quanh —– Bản thân là người Giang Nam, từ nhỏ lại lớn lên ở Thịnh Kinh, đây vẫn là lần đầu tiên đến Tây Bắc, liền cảm thấy mắt hình như không đủ dùng, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua về nhà, đông nhìn tây nhìn không bỏ qua thứ gì, chỉ là không nhìn đường, vì vậy liền đụng vào ngực một người.
51 51, Đông Phương
Gia Cát tức giận trở về phòng, sờ sờ hai má nóng hổi, ngồi ở bên giường khó chịu.
Đoạn Tinh tiến lên nắm tay y, ôm y lắc a lắc, một bộ lấy lòng.
52 52, Hồi cung
Bạch Nhược Manh một mình ở trong phòng ngồi cả đêm, nhìn cây trâm ngọc trong tay ngây người, giống như ngày hôm qua người ấy vẫn còn đang mỉm cười nói muốn lấy mình, muốn dẫn mình về quê hương Bắc Cương của hắn, cùng nhau cưỡi khoái mã tốt nhất, uống loại rượu mạnh nhất, chờ đón ánh bình minh đẹp nhất, trải qua những ngày tiêu dao nhất trong cuộc đời.
53 53, Phản tặc
Lâm Hạo Dương kéo Lãnh Tịch Chiếu xuất môn, đi tới đi lui dưới đỉnh thái dương hồi lâu, đầu đầy là mồ hôi.
“Này, sao không có ai đến đùa giỡn ngươi?” Lâm Hạo Dương nhíu mày, đẩy đẩy Lãnh Tịch Chiếu:“Không phải nói mỗi ngày đều có chó săn núi Ngọc Diện đến trấn này tìm tiểu bạch kiểm cướp về sao?
Lãnh Tịch Chiếu bị nắng trời chiếu làm cho chóng cả mặt, lườm hắn một cái:“Nói cái gì đó? Ngươi mới là tiểu bạch kiểm!! Có ngươi ở bên cạnh ai dám đến đùa giỡn ta?”
“Đúng vậy!” Lâm Hạo Dương bừng tỉnh đại ngộ:“Không nói sớm, một mình ngươi đi dạo đi, ta sẽ lén đi theo ngươi!”
“Uy!” Lãnh Tịch Chiếu câm nín nhìn bóng dáng hắn biến mất giữa dòng người, đành phải tiếp tục lắc lắc đầu ở trên đường làm con mồi, càng đi càng cảm thấy mình giống như một miếng thịt nướng, nóng hôi hổi bị Lâm Hạo Dương cột lên cây chờ chó mắc câu, từ phố đông chạy đến phố tây, đi một vòng luẩn quẩn mãi không thấy lưu manh xuất hiện, Lãnh Tịch Chiếu vừa mệt vừa đói lại chóng mặt, trong lòng vô cùng nghẹn khuất.
54 54, Cứu binh
Tu Ngọc kinh ngạc nhảy dựng nhìn Lâm Hạo Dương đằng đằng sát khí, vừa định kêu người đã bị Lãnh Tịch Chiếu điểm huyệt.
“Hmm, chiêu này ngươi dạy ta rất tốt nha.
55 55, Giấu diếm
Sáng sớm hai ngày sau, Gia Cát vừa mở mắt ra thì thấy Đoạn Tinh nhìn mình chằm chằm.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Gia Cát cười tủm tỉm lấy tay kéo má hắn sang hai bên.
56 56, Về nhà
Dạ Lan San lặng lẽ đi đến bên giường nhìn, thấy Thần Tử Việt đã thở đều, mày nhíu càng sâu, mấy ngày nay Tiểu Việt ngủ càng lúc càng nhanh, trước kia mỗi lần đi ngủ luôn phải cùng mình cãi nhau nửa ngày, hiện tại vừa nằm xuống có thể chìm vào giấc ngủ, hơn nữa có đôi khi, đừng nói là ngủ, còn không bằng nói là hôn mê.
57 57, Theo dõi
Trong Đồng La Trấn, Dạ Lan San cùng nhóm giáo chúng Vân Sát Bảo muốn ở lại trấn giữ uống rượu đến bất diệc nhạc hồ, những người đó đều lớn lên từ nhỏ tại Vân Sát Bảo, giống như huynh đệ của Dạ Lan San, lúc này phải rời khỏi, ít nhiều đều có chút không nỡ, Dạ Lan San thấy đáy mắt ai cũng đỏ, vui vẻ nói:“Cũng không phải không cho các ngươi trở về, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái cái gì mà khóc!”
Đám hán tử phía dưới cũng hiểu nên không nói thêm nữa, vì thế tiếp tục cười cùng Dạ Lan San uống rượu.
58 58, Triền miên
Xế chiều hai người nói một số chuyện về Dư Phương, ăn xong bữa cơm, Lâm Hạo Dương lại cùng Hoa Thiên Lang ở Ngự thư phòng xem tấu chương, giương mắt nhìn sắc trời đã không còn sớm, cảm thấy có chút do dự —– Đêm nay có nên trở về hay không a?
Hoa Thiên Lang bộ dạng cứ cắm cuối phê tấu chương nhưng một chữ cũng đọc không vào, muốn mở lời gọi hắn ở lại nhưng không dám, trong lòng giống như bị mèo cào, mắt thấy Lâm Hạo Dương đứng lên, Hoa Thiên Lang trong lòng trống rỗng, vừa định gọi hắn thì nghe ngoài cửa có người cầu kiến.
59 59, Mối hận cũ
Trong Đồng La Trấn, Dạ Lan San sau khi rửa mặt xong liền leo lên giường ôm Thần Tử Việt cọ cọ.
“Mệt……” Thần Tử Việt lười biếng chui vào lòng Dạ Lan San, chụp lấy móng vuốt đang sờ loạn của y:“Ngủ!”
Dạ Lan San ôm bảo bối nhà mình cắn a cắn:“Việt Việt chúng ta trở về liền thành thân được không?”
Thần Tử Việt vô lực nhìn y:“Ngươi đã hỏi ta rất nhiều lần ……”
“Tiểu Việt chúng ta làm đi……” Dạ Lan San lại muốn hôn hôn, trên mặt viết bốn chữ to —– Dục Cầu Bất Mãn……
Thần Tử Việt nhìn hai mắt tỏa sáng lấp lánh của y, bất đắc dĩ thỏa hiệp, để y tùy tiện ôm hôn vuốt ve nhẹ sờ xoa niết, trước cái này cái này, sau đó cái kia cái kia.
60 60, Tìm dược
Thần Tử Việt ở trên giường nằm một lúc, cảm thấy đã khôi phục chút khí lực mới chậm rãi xuống lầu muốn chờ Dạ Lan San, lại vừa lúc nhìn thấy Đoạn Tinh ôm Gia Cát bước vào, không khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy tới.