41 Cắn chặt răng, Lâm Cẩn gọi đến số quang não của Đông Phương Thanh, yên lặng chờ hắn bắt máy.
"Tiểu Cẩn?" Đông Phương Thanh thực kinh ngạc kêu một tiếng, lập tức chuyển thành bộ dáng xấu xa, dáng vẻ lưu manh nói: "Sao vậy, tìm anh Đông Phương của em có việc gì sao?"
Nhắm mắt lại rồi lại mở ra, "Anh Đông Phương, anh có thích em không?"
"Thích, anh thích Tiểu Cẩn nhất.
42 Mông Hiểu Dương ôm ba quả trứng cùng với Lâm Cẩn đứng đó cười ha ha, câu cuối cùng kia của Lâm Hô thật sự là rất hả dạ. Cũng không phải sao, đều bằng tuổi với ba của bọn nhỏ, cũng dám đến cầu hôn nó, huống chi nó mới vừa ra đời, trâu già gặm cỏ non cũng không phải gặm như vậy.
43 Sinh ra hơn hai tháng Trứng Trứng đã lớn cỡ trái bưởi, đương nhiên ngoại trừ Vỏ Trứng, nó luôn nhỏ hơn Trứng Sống và Trứng Trứng. Thế nhưng nó lại động sớm hơn Trứng Sống và Trứng Trứng một chút.
44 Mông Hiểu Dương quả thực muốn khóc, xung quanh giường có rào chắn, chẳng lẽ Trứng Trứng có thể nhảy ra ngoài sao, nhưng nếu nói là bị người trộm đi, không nói đến chuyện không ai có thể đi vào một nơi được bảo vệ nghiêm mật như Lâm gia, cho dù vào được, chắc chắn sẽ trộm luôn cả ba quả trứng, sao chỉ trộm một mình Trứng Trứng chứ.
45 Nghe được âm thanh của 9717, Mông Hiểu Dương nhẹ nhàng thở phào một hơi, mặc kệ thế nào, y đều không hy vọng 9717 bị cách thức hóa.
Lấy cớ mệt khiến Lâm Hô coi chừng Trứng Sống, chính mình thì đi đến trên giường ôm Vỏ Trứng nhắm mắt lại.
46 Tin tức tiểu thú nhân của Lâm gia chưa phá xác bị mất tích đã bị phong tỏa, nhưng Lâm gia vẫn sợ bị người biết được, ngoại trừ cho người âm thầm bảo hộ, mọi việc vẫn không khác thường ngày.
47 Ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm cái khe trên xác ngoài của Trứng Sống.
Không bao lâu, Trứng Sống bắt đầu lung lay, cái khe nứt nhỏ kia lớn ra một ít, sau đó một trận rung chuyển, truyền đến âm thanh răng rắc răng rắc, nhưng không biết có phải bởi vì vỏ trứng quá cứng hay là sao, cái khe nứt kia vẫn không có tăng lớn thêm bao nhiêu.
48 Buổi chiều Lâm Hô rống một tiếng kia, thế nhưng chấn đến phạm vi mười dặm bên ngoài, hiện tại tất cả mọi người đều biết bọn nhỏ của Lâm gia đã phá xác vào hôm nay, nhưng lại không biết phá xác là đứa nào thôi.
49 Vỏ Trứng muốn phá xác? Sau khi Mông Hiểu Dương nghe được lập tức liền chạy tới, khi y đến bên cạnh Vỏ Trứng, vỏ ngoài của Vỏ Trứng đã muốn xuất hiện rất nhiều khe nứt nhỏ.
50 Lâm Hô trở lại phòng, liền nhìn thấy Mông Hiểu Dương nằm vật xuống giường, thần tình ưu thương.
"Sao vậy?" Chẳng lẽ là tiểu á thú xảy ra chuyện gì? Nghiêng đầu nhìn hai tiểu á thú đang ngủ say, khuôn mặt Lâm Hô không khỏi nhu hòa xuống.
51 Ngoại trừ Đông Phương gia, già trẻ lớn bé của thập đại thế gia đều tề tụ ở Lâm gia là vì cái gì, không cần nói cũng biết.
Cho nên từ trên xuống dưới Lâm gia, không có một người đối bọn họ lộ ra sắc mặt hoà nhã, để làm chi! Tiểu á thú mới phá xác bốn ngày đã bị nhiều người dòm ngó như vậy, không đuổi bọn họ ra ngoài đã xem như tu dưỡng tốt lắm rồi.
52 Giống như Mông Hiểu Dương sở liệu, một tấm ảnh chụp mơ hồ khiến cho tất cả mọi người chú ý. Phòng âm nhạc của y cũng náo nhiệt giống như chợ vậy, bình luận lũ lượt kéo tới, hết lầu này tới lầu khác.
53 Tôi là một con lừa nhỏ ngốc nghếch, mỗi ngày bị người cưỡi. Sau khi rời khỏi hệ thống, đột nhiên một khúc nhạc thiếu nhi quanh quẩn hồi lâu ở trong đầu Mông Hiểu Dương.
54 Tây Linh Sơn là ngọn núi cao nhất Hải Lam Tinh, diện tích cũng lớn nhất, tử trạch Mông Hiểu Dương muốn đi bộ một đoạn trước, chờ đến lúc không đi nổi nữa lại sử dụng xe huyền phù mini.
55 Tai Lâm Hô giật giật, "Em cùng các con ở lại trong vòng phòng hộ không được đi ra ngoài, anh đi nhìn một chút. " Nói xong nháy mắt đuổi theo phương hướng Lâm Cẩn chạy đi, vài cái lên xuống, Lâm Hô ánh mắt sắc bén liền nhìn thấy Lâm Cẩn đang chạy về phía này, nhướng mày kêu lên: "Tiểu Cẩn?"
Lâm Cẩn trong lúc trốn chạy đã mặc quần lại, vẻ mặt còn có chút bối rối, nghe được giọng nói quen thuộc không khỏi ủy khuất nghẹn ngào, "Anh hai, có.
56 Từ Tây Linh Sơn trở lại biệt viện đã gần một tuần, thương thế của Triệu Nhân đã gần như khỏi hẳn, thế nhưng không biết vì sao hắn vẫn chưa đi.
Đương nhiên, rất nhiều lần Lâm Hô ẩn ý hoặc nói thẳng 'tiễn khách' không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc người nào đó da mặt dày như tường thành, hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai, thế cho nên cho tới bây giờ vẫn còn ở lại đây.
57 Còn đang trên phi thuyền Mông Hiểu Dương không biết, tin tức y lại mang thai mọi người đều đã biết.
Mà tuyên dương đi ra ngoài không phải ai khác, chính là cha chồng luôn luôn trầm ổn của mình, Lâm gia chủ.
58 Thai này đứa bé làm ầm ĩ, từ mang thai mãi cho đến trước khi sinh một ngày vẫn luôn gây sức ép Mông Hiểu Dương không yên ổn.
Vốn là cho rằng đứa bé này gây sức ép như vậy, lúc sinh hẳn là rất khó, không nghĩ tới còn nhanh khi sinh bọn Trứng Trứng, thời gian từ khi bụng bắt đầu đau đến khi sinh trứng không đến nửa giờ.
59 Lâm gia tổ chức lễ mừng bọn cục cưng tròn một tuổi, có thể xem như là đại sự, thu được thiếp mời đều đến, ngay cả Đông Phương gia chủ và Đông Phương Thanh đang ở biên giới tinh tế xa xôi cũng đều chạy trở về.
60 Vội vội vàng vàng chạy theo Lâm Cẩn, Hiện tại ý tưởng duy nhất trong đầu Triệu Nhân chính là, nhanh chóng giải thích rõ ràng với Tiểu Cẩn, nếu không lão bà sẽ không có nha đậu xanh rau má.
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 33