21 Một giọng nói ấm áp quen thuộc nào đó vang lên phía sau lưng tôi,tôi quay người lại,tôi kinh ngạc vô cùng tay chân cứng đờ miệng lắp ba lắp bắp không biết nói sao cho được tại sao lại gặp ở đây chứ? -Hôm đó gặp mà em bận nên anh không hỏi nhiều được hôm nay gặp em tốt thật.
22 -Tôi rất muốn xem anh chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời của tôi nhưng anh cứ xuất hiện trước mắt tôi thì sao tôi quên được vì vậy sau này mong anh hãy tránh xa tôi ra.
23 -Đừng lừa dối mình nữa…anh xin em…anh không muốn em thế này nữa…Je Jae đừng làm anh cũng như em đau nữa được không. -anh Dong Hwa càng ghì chặt tôi hơn-Đừng vậy nữa…em xin anh…em xin anh đó.
24 -Hứa?Chuyện gì thế?-tôi thoát khỏi dòng mê muội của anh mang lại hỏi-Sau này đừng rời xa anh nữa,em hứa đi. -anh Dong Hwa nghiêm mặt nói-Em không thể.
25 Sau hai tiết học ngồi "tâm sự" với anh Dong Hwa,tôi đi về lớp,vừa vào ngồi xuống bàn thì Soo Jin đã quay xuống lườm tôi -Cậu dám cúp học à? -Có đâu,cậu cứ nghĩ xấu cho tớ không à?-tôi xua tay -Thật sao???Hai tiết học vừa rồi cậu đã ở đâu?Nói xem.
26 -Cái gì???-Soo Jin kinh ngạc mở to mắt nhìn tôi -Ừm,thật đó tớ mới gặp anh Dong Hwa về. -tôi gật nhẹ đầu -Cậu. . . cậu. . . sao lại gặp?-Soo Jin cố trấn an mình bình tĩnh hỏi -Thì vô tình gặp lại.
27 -Chết rồi bà Park ơi con lỡ chọc con mèo ngoan nhà ta rồi tình sao đây???Con chưa muốn đi đời lúc này đâu!!!-Park Je Bin em chết với chị!!!-tôi đứng phất dậy-Plè.
28 Sáng sớm,ánh nắng chen vào cửa sổ mang theo luồn gió mát tới khuôn mặt tôi,tiếng chim như muốn đánh thức tôi dậy,khẽ nheo mắt tôi nhẹ mở mắt mình ra,hôm nay bầu trời sao mà đẹp thế nhỉ?Trên trời là những đám mây trắng trôi bồng bềnh đâu đó là cái lạnh của khí trời chuẩn bị sang đông,khẽ rùng mình một cái tôi mới lếch thân xuống giường đi vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.
29 -Được!Bây giờ chúng ta bắt đầu kiểm tra chạy trước!Hai em đầu lên trước!-thầy Yul Nam chỉ hai đứa đứng đầu hàng Cả hai vào vị trí nghe thấy tiếng còi thì chạy!Chậc!Giờ tôi mới biết trong lớp mình lại có những "thiên tài" chạy điền kinh ấy!Ai cũng chạy nhanh hết chắc tôi rớt quá! -Je Jae tới cậu kìa!-Soo Jin ngồi bên cạnh khìu tôi -Hả?Tới mình rồi sao?-tôi ngơ ngác hỏi -Ừ lên đi!Ae Hye lên rồi đó!-Ji Ki nhắc -Ờ mình lên liền!-tôi đáp rồi chạy nhanh vào vị trí của mình tôi nhìn về phía trước thì thấy anh Dong Hwa đang đứng đó nhìn,chậc tôi thì ghét chạy mà giờ anh ấy lại ở đây nếu chạy thua thì xấu hổ chết mất!Hixhix TT^TT.
30 Anh Dong Hwa dìu tôi vào phòng y tế,nhẹ người ngồi xuống chiếc giường tôi xấu hổ vô cùng,đáng lẽ tôi phải nhìn chứ chỉ lo cắm đầu chạy nên phải gánh hậu quả vầy nè.
31 -Hyun Woo!Sao anh lại ở đây?-tôi hỏi-Cô không cho tôi đến đây à!-Hyun Woo hỏi ngược-Không!Tôi đâu có ý đó!-tôi vội nói-Ừm!Chân cô. . . không sao chứ?-À không sao đâu!Chỉ là bị bông gân thôi mà!-tôi cười nói-Ừm!-Ừm!Mà anh bị đau ở đâu hả?Sao anh lại vào đây?-tôi thắc mắc hỏi-Không có!-Không có vậy anh vào đây chi vậy?-Chơi thôi!-Chơi sao?Anh cũng rãnh quá!-Ừm!_CạchCánh cửa lại bật mở,anh Dong Hwa cùng chị Rae Ah bước vào,ánh mắt cả hai hơi dừng lại trên người Hyun Woo,ánh mắt khẽ dao động,bộ Hyun Woo là người ngoài hành tinh mới đáp xuống sao?-Je Jae!Chị nghe Dong Hwa nói chân em bị bông gân,còn đau không?-chị Rae Ah bước lại hỏi tôi-Dạ cũng đỡ rồi ạ!-tôi khẽ đáp-Ừ để chị xem!Chắc không sao đâu!Chỉ cần băng lại là được rồi!-Dạ cảm ơn chị!-Còn Hyun Woo!Em bị gì à?-chi Rae Ah hỏi-Không có!-Vậy em vào làm gì?-Chỉ là vào chơi thôi!-Hyun Woo nhún nhún vai-Je Jae!Để anh băng cho em!Chị Rae Ah em băng được chứ?-anh Dong Hwa lên tiếng hỏi-Được chứ!Băng ở trong tủ thuốc đó!-chị Rae Ah mỉm cười nóiAnh Dong Hwa lại tủ thuốc lấy "đồ nghề" ra,nào là băng quấn,thuốc,.
32 -Dong Hwa!Anh tốt với em quá à!-tôi mắt long lanh-Ngốc!Em là bạn gái anh mà!-anh nhẹ xoa đầu tôi-Hìhì em biết mà!Anh là số 1!-tôi đưa ngón trỏ lên-Hai đứa làm chị sắp ói rồi nè!Muốn ân ái gì đó ra ngoài đi chị không muốn nhìn đâu mắc công lại tuổi thân!-chị Rae Ah lên tiếng-Hì em quên mất là có chị!-tôi cười-Hai người còn thấy tôi nữa đâu!Bay mất lên mây rồi!-chị khẽ trách-Thui em xin lỗi mà!-anh Dong Hwa lên tiếng lấy lòng-Hai đứa hợp lại sao chị thắng được!Thui tui nhường lại cho hai người ở đây đó!Tôi đi công chuyện lát!-chị Rae Ah cười rồi bước đi khỏi phòngRae Ah vừa bước ra đã thấy ngay người con trai đứng trước mặt mình,y như đang đợi cô vậy,khẽ nghiêng đầu chào,Rae Ah hỏi:-Dạo này vẫn khỏe chứ?-Bình thường!-người con trai đó đáp-Họ.
33 Tôi cùng anh Dong Hwa ngồi trong phòng y tế,phải nói không khí hôm sao ngột ngạt thế nhỉ???Y như đang ở trong lò thêu ấy,thấy khó chịu vô cùng! -Je Jae em bị sao à?-anh Dong Hwa hỏi -Bị gì là gì?-tôi ngờ nghệch hỏi -Thì em xem!Trán em toàn mồ hôi không kìa!-anh chỉ vào trán tôi -Hả?Có sao???Sao em không biết nhỉ???-tôi cười xòa -Còn nói không?Trông em có vẻ hồi hộp lo lắng quá vậy!!!Sợ anh làm gì em sao? -Làm gì là gì chứ???Anh cứ nghĩ sai cho em à!!! -Còn nói nữa!!!Anh có làm gì em đâu! -Đã nói em không có mà!!! -Thật chứ???Em muốn vầy đúng không? Vừa dứt câu anh Dong Hwa kéo tôi lại gần,môi chạm môi mắt đối mắt,tôi mở to con mắt ngạc nhiên nhìn anh,anh buông tôi ra cười "đểu" -Coi như anh làm như ý muốn em rồi nhá! -Anh.
34 Anh Dong Hwa hôn lên má tôi,bộ mặt tôi có gì để anh hôn lắm sao?Nhưng mà được hôn cũng sướng!!! >. -Vậy được chưa?Coi như anh đền bù rồi nhá!!!Đừng giận nữa nha! -Anh đúng là gian xảo mà! -Em như vậy coi như hết giận anh rồi nha!!! -Ừ! -Hura!!!Je Jae của anh ngoan nhất!Lát anh chở em về nhà nha!!! -Ừm! -Ừ!Vậy em mau nghỉ đi lát anh học thể dục xong sẽ lên tìm em!-anh Dong Hwa đỡ tôi nằm xướng giường -Anh đi học đi!Em ở đây không sao đâu! -Ừ! Nói rồi anh Dong Hwa đi ra khỏi phòng,còn tôi bơ vơ lẻ loi giữa căn phòng y tế rộng lớn này cảm thấy hơi buồn buồn và cô đơn sao ấy???Bất giác khuôn mặt ai đó hiện lên trước mắt tôi,nó mờ ảo sao ấy nhưng mà tôi nhanh xua tan nó,sao tôi lại nghĩ đến anh chứ?Sao lại là anh mà không phải anh Dong Hwa???Chắc bị té đau chân nên thành ra đầu cũng choáng mà gây ảo giác!!!Chắc vậy!!!Mà cũng ngộ đáng lí ra tôi bị thế này lúc nãy tên Hyun Woo ấy phải cười hả hê ấy chứ!Chắc hắn đổi tính chăng?Mà thôi lo ngủ lấy sức rồi hả tính tiếp!.
35 -Thức rồi thì xuống bếp ăn tối luôn đi!-anh ân cần nói -Hôm nay anh ăn trúng gì hả?Sao nói chuyện kì thế?Mà sao tôi ở đây?-tôi hỏi,chuyện lạ nha tên này hôm nay không những ăn nói có "gia giá" lại dịu dàng còn cười nữa chứ,chắc lát nữa mưa to quá!!! -Xuống bếp đi!Tôi nấu đồ ăn cho!-Hyun Woo phớt lờ lời nói của tôi,bước đi vào bếp -Này.
36 _Ọc. . . ọc. . . ọc Cái bụng chết tiệt,phản rồi mà sao lại kêu ngay lúc này chứ,đồ phản bội,á xấu hổ quá đi! -Phì. . . . đói thì ăn đi nhịn làm gì!-Hyun Woo nén nhịn cười nói -Ai,ai đói chứ? -Rõ ràng bụng của cô vừa phản ánh vậy mà còn ngoan cố không chấp nhận đói sao?Đói thì ăn đi! -Có,có sao? -Ăn đi sushi ngon lắm đó!Cô không ăn lấy sức đâu mà về!Cô muốn ở đây với tôi luôn hả? Biết rõ anh đang gạt tôi ăn nhưng mà lời anh nói cũng có lí,không ăn thì tôi sẽ không có sức mà hỏi anh tại sao lại ở đây?Cũng khống có sức mà "chạy" về nhà,nhưng mà ăn lúc này thì tôi tự nhận mình "thua" anh sao? -Ực.
37 Hyun Woo đi về phía cửa,mở cửa ra,tôi choáng ngộp,là hoa oải hương,không phải giả nha là thật luôn đó!Không ngờ đầu đông hoa oải hương lại có thể nở rộ như vậy mà còn là một cánh đồng trải đầy hoa oải hương,một màu tím bao quanh khung cảnh trước mắt tôi,gió nhè nhẹ thổi mang theo mùi hương dịu của hoa oải hương,thật tuyệt,một cảm giác vô cùng tự do và thoải mái -Wow!!!Tuyệt thật,đã quá đi!-tôi chạy ngay ra cánh đồng -Là hoa oải hương thật,không ngờ hoa oải hương lại nở ngay mùa đông,lạ thật đó nha! -Ê Hyun Woo anh lại đây này,đi chân không ở đây đã lắm đó!Thử đi! -Hyun Woo cảm ơn anh nha!Cảm ơn vì đưa tôi đến đây! -Vui đến vậy sao?-Hyun Woo nói nhỏ -Thơm thật đó!-tôi hít một hơi dài không khí trong lành ở đây Ánh nắng mặt trời rọi vào khuôn mặt cô,đứng giữa cánh đồng hoa oải hương cùng mùi hương bao xung quanh cô càng làm trái tim anh rung động,nụ cười của cô bây giờ rất tươi,một nụ cười sưởi ấm trái tim anh trong mùa đông này,giá mà anh có thể nhìn thấy nụ cười đó mãi mãi hoặc nó sẽ chỉ là của anh.
38 Dứt câu,anh kéo tay tôi lại,đặt lên môi tôi một nụ hôn,choáng váng tôi trợn tròn mắt nhìn anh,tay không ngừng phản kháng mạnh mẽ. Hyun Woo biết rõ cô sẽ phản kháng nên không những buông tha còn siết chặt cô lại thêm và càng hôn mãnh liệt.
39 -Anh. . . anh ở đây khi nào vậy?-Cũng khá lâu. -Hyun Woo nhún vai-Ừm!Mà sao anh lại vào phòng của tôi?-Phòng của cô sao?Tiểu thư Park cô hơi nhầm rồi,đây là phòng của tôi.
40 Càng tối không khí càng lạnh, đã thế đang ở đầu đông nữa chứ, lạnh thấu xương không chịu nổi mà, tôi đã đắp chăn kín mít rồi mà vẫn run cầm cập -Hắc xììì.