21 Lam Thanh bị nhốt trong một căn phòng nhỏ. Có rất nhiều người canh gác nàng. Trong bụng Lam Thanh là truyền nhân duy nhất của Thiết Ấn môn, chỉ cần nó ra đời, sẽ là món mồi câu hấp dẫn bọn Thiết Ấn môn vào bẫSau đó thì sao….
22 Thủy Thiên Bình là người trấn tĩnh lại nhanh nhất. Trong lòng bà không chỉ là kinh hãi, còn có sự sững sờ:-Chiêu vừa rồi…Ngươi là…-Đi nhanh đi! Không có thời gian đâu.
23 Lăng Thạch Bằng dường như không để ý đến câu hỏi của Thủy Thiên Bình, nhẹ nhàng quay sang Lam Thanh:-Thanh nhi của huynh thay đổi thật rồi…Rất kiên cường…Nhưng tính mạng vốn rất là quý giá, lại thêm đứa bé trong bụng nữa…Lúc nãy nếu thật tình gặp kẻ không màng tới mạng muội thì phải làm sao?-Lăng đại ca…Cám ơn huynh đã cứu muội và mọi người…Nhưng muội không hiểu…Thật sự không hiểu…-Lăng đại ca của muội vốn không thay đổi.
24 Thời gian là liều thuốc thần tiên chữa trị mọi vết thương, nhưng trong trường hợp Hoàng Thượng Chí ( gọi thế luôn nha- biết thân thế anh ấy rồi mà) và Lam Thanh đều là không phải.
25 Tảo lãng pháp, vẫn còn nhanh nhẹn như xưa…Đạp nhẹ ngọn cây, thân thể Hoàng Thượng Chí lướt nhanh như một bóng ma…Cự sa trang vùng cấm địa đêm nay có ánh trăng soi đường, bớt âm u lạnh giá hơn…Một cánh cổng lớn khép kín…Hoàng Thượng Chí phóng lên trên, tay nhanh chóng phóng ra một luồng chưởng pháp.
26 Năm đó Hoàng Thượng Chí 19 tuổi…Là con của một quản gia trong một trang viện tại Tô Châu, hắn cũng không có tham vọng gì nhiều. Đi theo con đường của cha, trở thành một quản gia tận tụy hết lòng vì chủ.
27 Hỏi sao trước một cô gái thanh khiết dịu dàng như Lam Thanh lại không làm Hoàng Thượng Chí rung động? Bởi vì con tim hắn, đã không sao quên được hình ảnh ấy.
28 Hôm sau Hoàng Thượng Chí đích thân đưa nàng về Đông Phương sơn trang. Đông Phương Huệ rất hận hắn…Cổ tay nàng vẫn còn dấu ngón tay…Thêm dấu hôn ngân trên cổ nữa…Nàng chỉ mới trả lại cho hắn một vết cắn vào miệng.
29 Hoàng Thượng Chí ôm Đông Phương Huệ nhanh chóng rời khỏi Đông Phương trang. Nàng lúc này ngoan hơn, không có chống lại hắn. Bởi vì tâm đang loạn…Người đó, sao có thể như thế mà đánh.
30 -Ngươi thật đáp ứng cho ta ra về sao?Đông Phương Huệ mừng rỡ hỏi lại hắn…Sau trận chiến đó, nàng cũng không ghét hắn ra mặt nữa. Dù sao giữa đám người đông đảo đó, hắn vẫn bảo hộ nàng:-Cô đi đi!Hay là đợi ta đổi ý?-Ngươi…ngươi không cần ta làm con tin để cha…cha đến gặp ngươi sao?-Không cần nữa- Ta tất có biện pháp để ông ta đến gặp mình.
31 Chuyện Tịnh Vân sư thái vừa nói khiến mọi người có mặt đều hướng về phía Lam Thanh và Phó Huyết Phong. Hai đứa vốn là…con của hai huynh đệ ruột. Ngay cả Tịnh Vân sư thái vốn đã héo hắt sức tàn, cũng vì sự im lặng đó mà giật mình:-Các ngươi…các ngươi không phải chỉ là huynh đệ kết bái thôi sao? Sao lại…-Huynh đệ kết bái à?Phó Thiên Tường ngẩng mặt lên, nhìn thẳng về phía Phó Huyết Dịch:-Đại ca…Chuyện xảy ra vốn là một bi kịch trong Thiết Ấn môn.