41 Sáng sớm, ko ngủ được, hắn ngồi dậy đi ăn sáng. Vừa rời khỏi dãy B, hắn đã ngó vào cổng khách sạn. CHờ cái gì, đợi cái gì… Hắn đúng là hồ đồ. Tự trách bản thân nghĩ ngợi lung tung, hắn thọc 2 tay vào túi quần nghêu ngao hát bài hát Yesterday.
42 Hắn trốn luôn trong phòng, bỏ luôn sở thích ngồi bờ cát uống bia và ngắm biển. Chỉ vài ngày, nàng sẽ về Sài Gòn, thế là xong. Anh Cường lấy làm lạ, hỏi miết.
43 Hắn đặt nàng ngồi bên cạnh, và nâng cây đàn lên trước. Tay hắn lướt nhẹ qua các sợi dây đàn. Rồi hắn quay sang nhìn nàng. Ánh mắt hắn nồng nàn như chưa bao giờ được như thế.
44 “Đừng hút, được ko?” – Nàng lại giở cái điệp khúc của riêng nàng. Hắn cười nửa miệng, lắc đầu. Vừa châm lửa, hắn vừa hỏi, đánh trống lảng chuyện khác – “Giờ này ko ngủ mà làm gì ở đó?”“Định ngủ thì bị bắt cóc ra đây.
45 Nàng ở lại thêm 1 ngày, thì phải về Sài Gòn, kết thúc chuyến du lịch. Hắn còn phải làm cho xong công trình. Ngày cuối, họ đã dành cho nhau những kỷ niệm khó quên, cùng thả diều, đạp xe đạp đôi, và chơi với sóng biển.
46 Ngọc nháy đôi mắt đen láy với hàng mi cong vút nhìn hắn nửa quyến rũ nửa lả lơi. Hắn thiếu chút nữa đã há hốc mồm vì kinh ngạc. Bầu trời bắt đầu đổ nắng gắt gỏng với những làn gió oi bức.
47 Nha Trang có nhiều quán café hộp kiểu cách chẳng kém Sài Gòn là mấy. Hắn đưa Ngọc tới 1 trong số đó, và gọi 2 ly trà sữa. Ngọc chớp đôi mắt còn ngấn lệ nhìn hắn – “Sao ko hỏi ý Ngọc?”Hắn chỉ cười, quay mặt ra ngòai cửa sổ, nhìn những người dân Nha Trang đi bộ buổi sáng trở về, cả những khách du lịch đi tắm biển sớm.
48 Có lẽ con người ta thường ko tin vào định mệnh cho đến 1 ngày mà họ phải đối mặt với trò chơi của số phận. Với cá tính của Hoàng, cả anh Cường lẫn Ngọc đều biết ko thể giấu hắn.
49 Chiều tối, hắn lặng lẽ rời bệnh viện, đón xe chạy thẳng về Sài Gòn. Hắn đứng trước cửa nhà. Trời vẫn còn tờ mờ sáng. Hắn định gọi cửa, nhưng lại thôi.
50 “Tao thà ko tồn tại chứ ko thể quên những gì đã có. ”Hắn buột miệng nói khi điếu thuốc hút gần tàn. Long đã tỉnh táo, và lúc này bắt đầu nhận ra có cái gì khác lạ trong hắn.
51 Sau khi chia tay Long ở nhà nó, hắn về nhà. Buổi cơm chiều đã lâu lắm rồi hắn ko ngồi ăn cùng với họ. Ba, mẹ kế, và bé Vy. Hắn có cảm giác hình như mình được đẩy về quá khứ.
52 Hắn nằm bẹp dí ở nhà suốt 2 ngày. “Hòang, em có nhà ko?” – Tiếng gọi vang vọng giữa trưa cứ chói chang. Hắn lờ mờ ngồi dậy, đầu quay vòng. Hắn bắt đầu nhớ tới bi kịch của mình.
53 Hắn tranh thủ buổi sáng ghé bệnh viện. Chụp X-Quang và CT não. “Cậu đã biết tình trạng của mình rồi phải ko?” – Ông bác sĩ hỏi e dè. Hắn gật đầu – “Rồi.
54 Linh ném về phía chíếc kẹp bằng 1 ánh nhìn chua chát. Chia tay? Cô đã dự định sẽ nghe câu này từ lâu rồi, nhưng ko ngờ nó sớm và thẳng thừng như thế. Linh ứa nước mắt ko kìm được.
55 Lần đầu tiên, hắn khóac lên người bộ đồ vest chỉnh tề với sơ mi trắng và cà vạt đỏ bên trong. Con bé Vy há hốc mồm khi nhìn thấy anh trai, cứ như nó vừa…chứng kiến cảnh cô bé lọ lem hóa thành công chúa…“Quá đẹp trai phải ko?”-Hắn ngắm mình trước gương và hỏi con bé.
56 Hắn ngước lên và lắc đầu – “Ko sao”. Khi hắn còn định hỏi điều gì thêm, thì chị Nguyệt đã kéo cả hai ra để cùng chụp ảnh kỷ niệm. “Một, hai… ba!” – Ông thợ bấm máy.
57 Ngọc mang vào tùm lum thứ trái cây bánh ngọt, sữa rồi truyện tranh, máy chơi điện tử như …nuôi chồng cô ta vậy. Hắn ngán ngẩm gối tay dưới đầu – “Thôi mai mổ rồi, mấy thứ này đem vô làm chi!!”“Mổ xong cũng phải nằm dưỡng chứ!” – Cô nàng cong môi.
58 Ngọc gọi cho tôi lúc gần 12h đêm. Tôi thực sự hoang mang khi nhìn thấy số cô ấy. Tôi thấy sợ, 1 cảm giác bất an tràn ngập mà ko biết tại sao. “Hảo đến bệnh viện Chợ Rẫy, phòng Phẫu thuật liền được ko?” – Gịong cô ấy run rẩy, thở gấp.