Màu trời đã khuya lắm, chừng như đã quá nửa đêm thì phải. Vạn vật như chìm sâu trong màn đêm đen kịt, trong giấc ngủ êm đềm. . . Gió đêm lạnh buốt từng luồng vi vút như những mũi tên xoi thẳng vào da thịt người.
“Kim Ngân, cô đứng lại cho tôi!” Không, cô không thể đứng lại. “Kim Ngân, hãy trả lại cho tôi, hãy trả lại nó cho tôi!” Không, cô không thể trả lại được.