” Yến Hương chầm chậm bước trên con đường vắng, con đường về nhà chiều nay như bỗng dài thêm. Bước chân cô vô tình dẫm lên đám lá vàng khô, từng xác lá oàn mình kêu than dưới đôi chân người con gái.
Chiến tranh đã qua đi bao năm nhưng nỗi đau mà nó để lại cho dân tộc vẫn còn quá lớn. Đâu đó là nỗi mất mát, ly tán gia đình, như vết thương trái gió trở trời là quặn đau.