Lục Sênh bị tiếng mắng đánh thức. Tiếng mắng này gần trong gang tấc: "Đồ vô dụng! Đã trễ thế này rồi mà còn không dậy! Cả ngày ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, óc heo! Mày xem phiếu điểm học kỳ của mày xem, mày còn mặt mũi ngủ sao? Mày con mẹ nó mau đứng lên cho tao!"Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn đồng hồ báo thức bên giường, mới sáu giờ.
Cô, Quan Tiểu Yến, hai mươi bảy tuổi, đang thất nghiệp ,độc thân và vẫn còn là …e hèm. . xử nữ… đàn ông với cô mà nói… có cũng được…mà không có cũng chẳng sao… Trước sự thúc ép của mẹ già, cô đành lấy việc đi xem mặt giết thời gian.