Vào lúc viên đạn kia bắn vào trái tim của nàng, khuôn mặt của Băng mỉm cười nhìn Diễm đang khiếp sợ chạy về phía mình, nụ cười kia ẩn đầy mùi vị mỉa mai, vốn tưởng rằng trên đời này hắn là người duy nhất sẽ không phản bội lại nàng, nhưng cuối cùng vẫn bỏ nàng mà đi, lúc này nàng dùng phương thức chia tay khiến cho hắn vĩnh viễn nhớ đến nàng…“Băng, em thật ngốc…”Nàng quả thật rất ngốc, ngốc đến nỗi luôn tin tưởng hắn, nếu không phải vì thì sau khi nàng biết chân tướng lại còn biện hộ thay hắn, nhưng kết quả thì sao? Sự thật vẫn là sự thật, nó sẽ không vì nàng mà thay đổi, nếu thế gian này không còn thứ để nàng quyến luyến, thì nàng tình nguyện chết ở trên tay của hắn.