41 Editor: ★MạnNhi★Rạng sáng, rốt cuộc nhiệt độ của Cố Hoa Lam cũng giảm xuống, Thẩm Du tắt đèn trong phòng ngủ, để mẹ nghỉ ngơi thật tốt. Thẩm Kiều đã sớm cuộn người trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, Thẩm Du đứng bên sofa nhìn cô từ trên xuống, hàng lông mày thanh tú vẫn đang nhíu chặt lại, rõ ràng là bản thân cũng không thoải mái, lại còn muốn trông mẹ không về phòng nghỉ ngơi, cho dù anh khuyên như thế nào cô cũng không nghe.
42 Thẩm Kiều và Dương Kiền cùng đi thang máy đến bãi đậu xe, dọc đường đi, Thẩm Kiều vẫn nghịch chìa khóa xe, trong lòng vẫn lo lắng không yên. Cứ đưa Thịnh Hạ đi như vậy, thật sự có thể chứ?Điện thoại để trong túi xách đột nhiên vang lên, Thẩm Kiều kinh ngạc một chút, ngước mắt nhìn về phía Dương Kiền, ánh mắt phức tạp.
43 Cố Hoa Lam cầm chặt tay của Thẩm Kiều,"Không, đều là lỗi của mẹ, mẹ đã khiến những người vô tội phải chịu khổ sở. Khi đó vẫn còn quá trẻ, quá kích động, cho rằng không còn con đường nào để đi, hai mươi mấy năm nay lúc nào mẹ cũng hối hận, nếu như trời cao có thể ẹ một cơ hội để làm lại, mẹ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất kỳ ai trong số các con.
44 Dương Kiền vừa vào cửa đãép cô vào tường, vội vàng vùi đầu hôn người trong lòng. Lưng Thẩm Kiều đụng phải công tắc trên tường, đèn trong khách chợt sáng lên.
45 "Đối đãi với kẻ vô lại, hoặc là đừng làm gì cả, còn nếu muốn làm thì phải làm cho triệt để, nếu không cục diện sẽ thành như ngày hôm nay. Đây là toàn bộ hậu quả mà con phải gánh chịu.
46 Cuộc sống của Thẩm Kiều bắt đầu đi vào quỹ dào, mặc dù không khíở nhà không còn khẩn trương như trước, nhưng mà cũng không còn thoải mái an nhàn. Tình trạng sức khỏe của Cố Hoa Lam dần dần chuyển biến tốt, cứ chủ nhật Thẩm Kiều lại đưa bà ra ngoại ô, chỉ cần Thẩm Du rảnh rỗi, cũng sẽ đi cùng cô.
47 Thẩm Du bỗng dưng dừng lại, từ từ xoay người, nhìn Thẩm Kiều khẽ cười,"Ngoại trừ mọi người là người thân ra, rời nhà rồi em còn có thể đi đâu? "Lúc Thẩm Du nói chuyện, trong mắt lóe lên ánh sáng nhỏ vụn.
48 Sau khi tiếp nhận công việc, Thẩm Kiều liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị đi công tác. Trong lòng thấy rất kì lạ, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, hi vọng mình sẽ đi trước khi Thẩm Du đi Hong Kong.
49 Thẩm Kiều nuốt viên thuốc, rồi bắt đầu buồn ngủ, nhanh chóng nghiêng người nằm ngủ trên ghế lái phụ rộng rãi. Để chống lại cơn buồn ngủ, lão Thất không ngừng nhai kẹo cao su, khi thực sự không chịu nổi nữa, liền dừng xe rút ra hai điếu thuốc.
50 Thẩm Kiều không lái xe, Dương Kiền lập tức chạy xe đến bến xe của huyện, đồng thời bố trí người đến ga xe lửa tìm cô. Nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
51 Editor: ♡Mạn●Nhi♡Dương Kiền hắng giọng một cái, hỏi với giọng cứng nhắc,"Em làm gì vậy, mọi người đang nhìn đấy. "Thẩm Kiều sốt ruột giậm chân, nhưng cánh tay vẫn không có dấu hiệu muốn buông ra, "Thích nhìn thì cứ nhìn, em ôm một lát thì đã làm sao.
52 Editor:☼MạnNhi☼Một đôi mắt to lấp lánh có hồn tò mò quan sát Thẩm Kiều, Sese không hiểu tại sao cô ấy lại không để ý tới mình, Sese nhìn về phía Thẩm Du,"Tôi nói sai cái gì à?" Thẩm Du nhấp một ngụm cà phê khẽ lắc đầu, "Không hề.
53 Thịnh Hạ đã khỏi bệnh, đưa cô ấy ra nước ngoài điều dưỡng đúng là một cách làm đúng đắn. Thẩm An đã từng chuyển viện cho Thịnh Hạ, hơn nữa sau đó lại thông báo thành phố và tên bệnh viện cho Thẩm Kiều.
54 Chân trời lộ ra những tia sáng bạc, thành phố từ từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ, trên con đường chính có một con đường nhỏ cắt ngang, một chiếc xe việt dã màu đen dừng ở ven đường.
55 "Em định bao giờ thì cho anh chấm dứt cuộc sống không ngừng bôn ba như thế này?"Thẩm Kiều nhướn lông mày, lỗ mũi hơi chun lại, anh tiến công ở phía dưới đã khiến cô sớm bị đánh cho tơi bời, tan tác ngàn dặm, anh còn cố tình muốn hỏi vấn đề "nhạy cảm" này, cho dù cô trả lời như thế nào, cũng là một con đường chết.
56 Editor: ♡Mạn●Nhi♡Thẩm Kiều biết mình đã ngủ rất lâu, cô cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra, dường như trong tưởng tượng, Dương Kiền đang ở bên cạnh, trong nháy mắt khi cô mở mắt ra, liền thấy gò má của anh.
57 Thẩm Kiều lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại về nhà. Căn cứ vào hồi báo của tiểu thám tử Dương Kiền, hôm nay Thẩm An không ở Bắc Kinh, cho nên Thẩm Kiều định nhân cơ hội này, trở về thăm mẹ.
58 Hai tay Dương Kiền vịn đầu gối đứng lên, nhìn mẹ mình từ trên cao xuống, khẽ thở dài nói, "Nói nhiều cũng vô ích thôi, ngắn gọn một câu, không phải là Thẩm Kiều con không cưới.
59 Thẩm An đời nào đồng ý cho Thẩm Kiều và Dương Kiền ở bên nhau, nhưng mà ông cũng rất thương Thẩm Kiều, cho nên mới bảo cô chuyển về nhà ở. Thẩm Kiều biết chỉ cần chuyển về, giữa cô và Dương Kiền sẽ lâm vào bế tắc một lần nữa, cô thực sự không muốn giữa bọn họ lại xảy ra trắc trở.
60 Editor: ★MạnNhi★Dương Kiền hạ quân cờ xuống, tâm tư lại hoàn toàn không có ở đây. Ánh mắt liếc về phía Thẩm Kiều đang đi ra từ trong phòng ngủ, Dương Kiền nhảy dựng lên như dưới mông có gắn lò xo, sốt ruột xông tới.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 138