21 Mấy năm chồng chất, sao nói hắn không hưng phấn?
đi thẳng đến phòng trong, Lệ đại gia mới nghe được động tĩnh trên giường.
“Ưm. . . Ai?”
Vậy mà lại truyền đến một giọng nữ nhân mềm mại kiều mị đến bay bổng.
22 Thẳng đến chiều hôm sau, tùy tùng thật sự nhịn không được, lúc này mới cả gan gõ cửa phòng “Đại gia? Ngài thức chưa?”
Cuối cùng Lệ đại gia một thân mệt mỏi cũng thức dậy, phát hiện bản thân không một mảnh vải che thân, đứng dậy xoa xoa ấn đường, nhận thấy thần sắc tùy tùng kỳ quái, muốn cười nhưng không dám cười, mới ngủ dậy còn mơ màng chưa tỉnh, lại ý thức được cái gì đó liền chạy nhanh đến gương đồng để xem.
23 Nháy mắt đã qua ba ngày.
Này đối với Lệ đại gia mà nói, một ngày như tựa ba thu, thật là khổ sở, cuối cùng sai tùy tùng trộm đitruyền tin, kết quả không quá một chén trà nhỏ, tùy tùng lăn ngược trở về, lời nhắn không đưa đi được, nói là cửa Biệt Xuân Viện đóng chặt, ngay cả con ruồi con muỗi cũng khó mà lọt vào.
24 “Là ta, ca ca đây, bảo bối. ” Lệ đại gia vừa chậm rãi đến gần, vừa dùng lời ngon ngọt dụ dỗ, ý đồ muốn đánh tan cảnh giác của mỹ nhân.
Mật Nhi tựa như đã nhận ra được giọng của Lệ đại gia, nhỏ giọng nói “Trời đã tối đen, ca ca sao lại đến nơi này?” không biết là hắn có bị ảo giác hay không, vậy mà lại cảm nhận ra trong lời nói của nàng có chút thẹn thùng.
25 Lão phu nhân đi rồi, tất cả Lệ gia đều nằm dưới danh nghĩa của hắn, Lệ đại gia không còn kiêng kỵ điều gì, giả vờ cũng lười, mọi chuyện hậu sự đều để cho quản gia của lão phu nhân thu xếp, hắn chỉ cần đến linh đường khóc lên khóc xuống, đáp trả lễ người đến viếng, để lại vài giọt nước mắt.
26 Tối ngày đó, Lệ đại gia vội vàng nhảy cửa sổ mà chạy trốn, tuy rằng qua mặt Lệ Nhuận Du, lại khôngcẩn thận ngã trong rừng, chân phải còn bị bẫy chuột kẹp một cái, về đến được phòng thì chân cũng hết đi được, sau mấy ngày liền đau đến nhịn không được, ban đêm sao còn nghĩ đến chuyện nữ nhi được nữa, càng thêm ghi hận, chướng mắt với Lệ Nhuận Du.
27 Giống như bị hắn nói đúng điểm đau, Mật Nhi che tay áo nghẹn ngào “Còn không phải là ngài quấn lấy ta, để Nhuận Du nhìn ra manh mối, đêm nay ta muốn ra ngoài, hắn còn ngăn cản không cho đi, cuối cùng khuyên can mãi chỉ cho ta đi nửa canh giờ.
28 Gần đây thành Thượng Dương xảy ra một chuyện hiếm lạ.
Lệ lão phu nhân đàu thất hôm đó, người của Lệ gia gọi hồn nhưng lại đêm linh hồn bà về thậy, doạ ngất xỉu không ít người.
29 Lão tam lặng lẽ đi vào Biệt Xuân Viện, nhìn thấy Mật Nhi dựa cửa sổ phát ngốc, lặng lẽ đi đến phía sau nàng, vỗ nhẹ vai nàng một cái, “Muội muội. ”
Mật Nhi nhìn thấy Lão tam lâu ngày không gặp, ánh mắt sáng ngời, lập tức đứng dậy “Ca ca, sao ca lại đến đây”
Lão tam nhìn khắp bốn phía, nhận ra là không có một hạ nhân nào, không khỏi buồn bực “Viện của muội trống trãi, cuộc sống không thú vị, Lệ Nhuận Du đâu, liền như vậy mà giam giữ muội?”
“Ca ca, đừng nói bừa.
30 Lệ Nhuận Du như đã phát hiện, nâng mày nhìn nàng ở bên này. Thình lình Dương Uyển đột nhiên quỳ gối trước mặt hắn “Ta liền biết Nhuận Du ca ca đối với ta vẫn còn tình ý, ta cũng không cầu chàng bỏ phu nhân bây giờ, chỉ cần có thể ở cùng chàng, liền cho là một nha hoàn, ta cũng nguyện ý.
31 Edit: LĐ
Ngủ muộn một chút có thể làm gì? Mật Nhi nhéo thịt trên cánh tay hắn, bất mãn oán giận nói: “Thân thể ta chịu không nổi. ”
nói đến đâu, Mật Nhi lại không thuận theo “Chàng còn nghĩ muốn nữ nhân khác?” Liền nắm lấy lỗ tai hắn mà kéo, rõ ràng chuyện Dương Uyển trước mắt, nếu nàng không tận mắt nhìn thấy, biết trong lòng hắn ngoài nàng ra không còn ai khác, bằng không bị lời lão tam nói nôn đến chết.
32 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 22-2: Báo Ân (đại Kết Cục 2)
33
34 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 24: Đại Kết Cục
35