41 Nghe Trầm chưởng quỹ kể sơ qua, Lưu Tiêu nhíu mày một lát, không nói được lời nào, hai tay chắp sau lưng nắm chặt hơi run rẩy. Chỉ tới chậm một chút, lại nhượng Thiên Tuyệt hưởng trước.
42 Thì ra hơn hai mươi năm trước, sau khi hoàng đế đăng cơ không lâu, trong một lần nam tuần, cơ duyên kết bạn với Thích gia huynh muội phóng khoáng, thấy hai người dung mạo kinh vi thiên nhân, bèn ép buộc tiến cung.
43 “Bị ngươi cột chặt huyết mạch không thông, tê dại là tất nhiên thôi. ” Thệ Thần băng bó kĩ lưỡng vết thương, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hắn.
“Cảm tạ, thoải mái hơn rồi.
44 Mộ Dung sửng sốt, vô ý thức nắm chặt tay hắn, “Ngươi đi đâu vậy?”
Lưu Vân cười đến xấu xa, nâng cằm y trêu cợt: “Thế nào, luyến tiếc à?” Vừa dứt lời đã hối hận, xấu hổ thu tay lại.
45 “Giá —— ”
Trên quan đạo vùng ngoại ô, hai con tuấn mã lao nhanh, dưới móng ngựa là bụi bặm mịt mù. Ngày đã vãn, ánh tà dương dày đặc chiếu rọi thành một mảng huyết quang.
46 Lưu Tiêu chậm rãi đứng dậy, nhìn lướt qua bốn phía, thản nhiên nói: “Bất quá, hiện tại sợ rằng đi không được. ”
Lời còn chưa dứt, một đám người áo lục từ bốn phương tám hướng vọt tới, ngoại trừ đám người lúc trước, còn có hơn một nhóm nữa.
47 “Tiêu… Ngươi đang câu dẫn ta sao?” Âm thanh trầm thấp khàn khàn lộ ra tình ái nồng đậm, tay Lưu Vân đặt phía dưới thắt lưng Lưu Tiêu mạnh mẽ siết chặt lại, xoa xoa cái mông tròn lẳng, rồi đặt lên tiểu phúc chính mình.
48 Trên mái điện, phi long chạm khắc sống động tượng trưng cho hoàng quyền chí cao vô thượng được ánh trăng bao phủ tỏa ra ánh sáng trắng bạc, cao cao tại thượng, lại lãnh nhiên vô tình.
49 Cao cao, giữa loan giá dĩ nhiên là thánh thượng, trái phải hai bên là Liên phi cùng thái tử, thủ hạ tả hữu phía xa là Kính vương, ngự bắc tướng quân cùng Lăng thừa tướng, sau đó là các quan đại thần.
50 Huy nguyệt điện.
“…Hết thảy mọi chuyện là như vậy, ngươi là con của hắn, đây là sự thật không thể chối cãi được. ” Lưu Vân tựa ở giường hồ cừu, chăm chú nhìn sắc mặt bi thảm của Liễm Hàn bên cạnh.
51 Mùa xuân Huyền Diệu năm bốn mươi bốn, Ngự phong sơn trang nhị công tử danh chấn thiên hạ, “Vân Hi các” các chủ, Ngự Lưu Vân, đột nhiên biến mất, sinh tử chưa rõ.
52 Tiếng chim lảnh lót vang lên tại khe núi u tĩnh, nước chảy róc rách qua vách đá hòa vào hồ sâu thăm thẳm, gió khẽ lay, vài cánh hoa đào mang theo sắc hồng nhạt thanh thoát, nhẹ nhàng rời cành, lất phất rơi, khẽ lướt qua mặt hồ gợn lăn tăn rồi dập dềnh theo sóng nước.
53 Lưu Vân ánh mắt rơi vào đôi môi câu dẫn của y, cười khẽ tiến tới, xúc cảm mềm mại mang theo hương rượu nhàn nhạt, khiến hắn không khỏi lưu luyến trầm mê.
54 Cách ngoại ô Huyền Diệu thành không xa, ẩn hiện bên trong rừng cây là một tòa phủ các sừng sững, giữa tĩnh mịch ưu nhã lộ ra vẻ mạnh mẽ hùng hồn, bảng hiệu ngự ban thiếp vàng sáng ngời rực rỡ, nơi đây chính là nơi mà dạo gần đây người người hay đàm luận lúc trà dư tửu hậu, cũng là nơi được tiếng là thần bí nhất ——『 Vân Hi các 』.
55 “Nhiều quá sao? Vậy thì mười con, không thể ít hơn nữa. ” Lưu Vân ‘tốt bụng’ nói.
“Ngươi…được…được lắm!” Tiêu Dao hung hăng lườm hắn một cái, phất tay áo, chớp mắt liền biến mất vào rừng cây.
56 “…Dưới Ám Dạ tứ sử là ‘ám ảnh’, bộ phận cung chúng *** nhuệ nhất trong Thiên Tuyệt Cung, lần này đem một nửa điều đến Huyền Diệu, còn lại ẩn tàng khắp các nơi để tiếp ứng, thuận tiện thám thính tin tức.
57 Giọt sương óng ánh ngưng đọng trên cành cây khô, kết thành một tầng trắng bạc. Thinh không lạnh lẽo thình lình đổ xuống những bông tuyết nhỏ, đọng trên tường đỏ ngói xanh thành tầng tầng trong suốt.
58 Ra khỏi đình không lâu, liền thấy thượng đẳng tùy tùng của Huyền Dục đang chờ đợi, chính là người ngày trước bị Dực đế giáng chức: Mạc Nguyệt.
“Điện hạ…”
Huyền Dục nhíu mày liếc hắn một cái, lạnh lùng.
59 Một bộ ngân tuyết trường sam, một thanh bạch ngọc chiết phiến, một đôi mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu, một thái độ phong lưu đùa bỡn, không phải Mộ Dung đại công tử thì là ai?
Kinh hỉ qua đi, đáy lòng lại có chút thất vọng.
60 “…Ý tứ của Lưu Vân là, thành lập một tổ chức mới, tiếp tục để bọn họ phát huy sở trường, không chỉ có thể nuôi sống chính mình, hơn nữa có thể tiếp tục làm thế lực Vương gia có thể khống chế.