21 Quỷ môn!
Mặt nàng biến sắc, y dù không biết mình là thi mị nhưng lại có thể mở quỷ môn dễ dàng, sớm đã nắm được sức mạnh của thi mị, thậm chí sử dụng rất nhẹ nhàng, năng lực hơn xa truyền thuyết.
22 Sau khi lấy được Vô Ái Hồn, Lục Cô Quang muốn quay lại Hồng phủ xem bệnh tình Hồng Thế Phương ra sao rồi, thực ra là vì nàng muốn cho Hồng Thế Phương nuốt Vô Ái Hồn, xem y có còn yêu đến sống không bằng chết đi nữa hay không.
23 Nàng bồn chồn nghĩ… chỉ sợ thánh khí giảm, quỷ khí hẳn sẽ tăng. Hơn nữa không pải đêm nào Nhậm Hoài Tô cũng ngời thiền, cũng có tinh hoa nhật nguyệt hấp thụ vào đỉnh đầu, điều này bất lợi cho y thì sao? Cho nên dùng ít một chút thì tốt hơn.
24 Nhậm Hoài Tô không mấy hứng thú với Kiêu Trùng, nhìn con dòi trên mái ngôi miếu, trầm ngâm chốc lát,"Giống này dù không phải thần của vạn trùng, nhưng hẳn phải có can hệ.
25 Rắc rắc, nàng nghe tiếng xương gãy nát trong người y, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi trong cõi đất trời xuất hiện loài thi mị, có một thi mị bị đánh lén đến nát xương? Hoà thượng ngốc làm chuyện ngốc nghếch, nàng thấy rất buồn cười, cảm giác đơn côi và sợ hãi vừa rồi bỗng nhiên tan hết, gắng gượng nhấc đầu dậy, thì thào bên tai y,”Buông ra, giết chết nó.
26 Hôm sau trời sáng, Lụn Cô Quang phát hiện mình vẫn đang nằm trong lòng Nhậm Hoài Tô, suốt đêm y không hề đổi tư thế, còn nàng thì ngủ thiếp đi, không biết đã lăn lộn thế nào trong lòng y, áo ngoài nhăn nhúm cả.
27 Nàng thoáng sững người, vật y đặt vào tay nàng là con dấu bằng ngọc khắc bốn chữ “Mạc tố trung tràng” vừa nãy.
Ấn ngọc hẵng còn hơi ấm của Nhậm Hoài Tô.
28 Bảy mươi năm trước, thiên hạ chia bảy, nước chư hầu họ Vân dấy binh tranh đoạt thiên hạ, tiên hoàng quen biết tướng quân che mặt ở hồ Dược Mã, từ đó như được thần tiên trợ giúp.
29 “Không phải là ‘không được vui vẻ’,” nàng thở dài,”Mà phải là vô cùng tệ hại, có vài trưởng lão coi ta như quỷ để triệu hoán và sai phái, nhưng may mắn chẳng ai thành công, trong long họ ta chưa từng là người, chỉ là vũ khí.
30 “Có phải ngươi nghe lời Cơ Nhị chỉ điểm, tới hỏi chuyện giết vợ hay không?” Đan Hà quả nhiên có thể bấm đốt tay nhìn xuyên quá khứ tương lại, Nhậm Hoài Tô không nói, y cũng đoán được đầu đuôi,”Đêm qua động phòng, ngươi không thành công?”
Sắc mặt Nhậm Hoài Tô tái nhợt,”Pháp kiếm gãy nát, ta đánh cô ấy trọng thương, nhưng không giết được.
31 Nàng ta có phần bất ngờ, Lục Cô Quang nói Nhậm Hoài Tô là một con cương thi vô tình vô nghĩa lãnh tâm lãnh diện, không có dù chỉ một chút nhân tính, nhưng y lại mở miệng hỏi như vậy, cũng không uổng Lục Cô Quang đem mình gả cho y.
32 Nàng ngẫm nghĩ, rồi bật cười nhạt, “Ngươi tới để xin lỗi? Nhậm công tử, Hoài Tô đại sư, ngươi thật là quý nhân hay quên…” Nàng lạnh lẽo nhìn y, y hơi cúi đầu, nàng không thấy rõ thần sắc,”Ngươi không đâm ta một kiếm, mà là hai kiếm.
33 Sở Thù Trân đứng chắp tay ngoài cửa sổ, không nghe trộm câu chuyện của hai người bên trong.
Trên tay nàng là một cuốn sách, ghi lại tỉ mỉ những cung đình bí sử thuở dựng nước sáu bảy mươi năm trước, chi li từng chút một, không hề bỏ sót, từ nghi thức khai quốc đến tận nghi thức chia sớt thánh khí, thậm chí cả chuyện Nhậm Hoài Tô đã bị bức hại mà chết như thế nào.
34 Nhậm Hoài Tô rút kiếm đánh xoẹt, trỏ mũi kiếm đâm thẳng vào ngực mình. Lục Cô Quang thấy y hạ thủ vững vàng, không chút trí trá, y thực sự muốn khoét một cái lỗ trên ngực mình, nàng thầm thở phào, may mà gã hoà thượng điên này hệt như nàng nghĩ.
35 Nhậm Hoài Tô rút kiếm đánh xoẹt, trỏ mũi kiếm đâm thẳng vào ngực mình. Lục Cô Quang thấy y hạ thủ vững vàng, không chút trí trá, y thực sự muốn khoét một cái lỗ trên ngực mình, nàng thầm thở phào, may mà gã hoà thượng điên này hệt như nàng nghĩ.
36 Lẽ nào. . . Lẽ nào oán hận việc phải chia sớt thánh khí với Nhậm Hoài Tô? Nhưng tiếp nhận thánh khí trời giáng không hề có hại, ngược lại còn khiến thân thể cường kiện, thanh trừ ô uế, chấn nhiếp tà linh, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
37 Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang đi về phía chùa Bích Phi, thành Mậu Uyển là kinh đô nên đông đúc náo nhiệt vô cùng, họ băng qua chợ Đông, thong thả đi về Bích Phi tự.
38 Vân Tứ quả nhiên đang ở đấy.
Lục Cô Quang chỉ thấy một người đàn ông trung niên vận hoa phục mà không phải triều phục, đang đứng trong điện. Nghe thấy tiếng bước chân, người đó ngoảnh lại, phất tay… Nàng còn chưa kịp nghĩ gì, bốn góc bảo điện bất thình lình loé lên bốn luồng sáng lạ, lập tưc mấy mươi người bên ngoài xông vào, tiếng mõ vang lên lóc cóc, tiếng kinh chú kỳ dị vang vọng, nháy mắt toàn thân nàng bị rút sạch sức lực.
39 "Hoà thượng điên. . . " Bên ngoài có một người xông vào võ phòng phương trượng, Vân Tứ lách người nhường đường, Lục Cô Quang vừa đặt chân vào trong, Túy Hoàng Ngọc lóe sáng, Nhậm Hoài Tô giật mình, một tay cuốn lấy eo nàng lao thẳng ra ngoài.
40 Nàng gật đầu, “Năm xưa ngươi và Thẩm Chiên Đàn bị thi triển thuật phân chia thánh khí, ngươi có còn nhớ ở nơi nào hay không, dùng thuật pháp nào để phân chia?” Trong lòng lại thầm nghĩ: Địa lao lại có thể để nhiều bách tính vào ra, vậy nhất định được dựng riêng cho việc này, có thể thấy kẻ ngày ấy hại người ủ mưu đã lâu, ngươi lại không hề biết.
Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 20
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Huyền Huyễn
Số chương: 93